Sáng ngày hôm sau, Trần Vỹ và cô bạn đó không đến lớp vẽ.
Tôi bắt đầu thấy hơi bất an nên kiếm cớ gọi điện hỏi thăm.
Người trả lời điện thoại là cha của Trần Vỹ, nói rằng Trần Vỹ có việc phải làm và đã ra ngoài rồi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi tự trấn an mình rằng chắc cuối tuần nên cậu ấy hẹn bạn gái đi chơi rồi, cậu chàng này đúng là lắm chiêu trò.
Thứ hai tôi quay lại trường, học lớp chính quy, Trần Vỹ cũng không đến.
Tôi lại gọi điện thoại hỏi nhưng vẫn là cha của Trần Vỹ trả lời cuộc gọi, ông ấy chỉ nói rằng Trần Vỹ bị ốm, hai ngày nữa sẽ quay lại trường.
Giọng điệu của chú Trần rất bình tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Tuần tiếp theo đó, Trần Vỹ không đến lớp.
Thứ hai tuần tiếp nữa, chú Trần một mình đến trường.
Chú Trần hỏi tôi về chỗ ngồi của Trần Vỹ, sau đó thu dọn tất cả tài liệu ôn tập và đem đi, trong suốt quá trình đó chú cuối đầu chẳng nói gì, sắc mặt cũng không được tốt.
Tôi giúp chú Trần dọn dẹp rồi lại tiễn chú xuống sân.
Sau khi ra khỏi cổng trường, tôi hỏi:
"Chú ơi, Trần Vỹ còn quay lại không?"
Chú Trần không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Đi được mấy bước, chú lại quay người lại, do dự một lát rồi cuối cùng lấy hết can đảm nói:
"Kim Giác, Tiểu Vĩ luôn coi con là bạn thân của nó, nếu con có thời gian thì đến thăm nó đi."
4.
Khi tôi gặp lại Trần Vỹ, tôi xém chút nữa không nhận ra cậu ấy.
Sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mắt có hai quầng thâm, tóc bết dầu, nằm trên giường đắp chăn bông người gầy rộc như cây tăm, gần như mất cả dáng.
Trên bàn bên cạnh có một đống thuốc vương vãi, một mùi lạ tràn ngập căn phòng.
Sau khi chú Trần đưa tôi vào, chú ghé vào tai Trần Vỹ nói:
"Kim Giác đến thăm con đấy."
Nói xong, chú Trần đi ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Trần Vỹ đang nửa mê nửa tỉnh, một hồi sau khi nhận ra, đôi mắt hơi nhắm lại của cậu đột nhiên mở to.
Sợ hãi, bất an và có chút oán giận.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Trần Vỹ như thế này, có chút sợ hãi.
Trần Vỹ cười khẩy:
"Gia đình cho rằng tôi điên rồi."
Tim tôi đập thình thịch vì điều tôi lo lắng cũng đã xảy ra.
Trần Vỹ thò tay ra khỏi chăn, tôi choáng váng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!