Chương 28: (Vô Đề)

40.

Tôi và Trần Vỹ ngồi bên vệ đường, nhất thời không nghĩ được gì.

Trần Vỹ nghi ngờ cái c.h.ế. t của Tiểu Huệ có liên quan đến người bạn mà họ đụng phải đợt đi xe đạp lần trước.

Lưu Tiểu Huệ quãng thời gian trước vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, chắc chắn cô ấy đã nhận ra điều gì đó.

Cô không dám nói cho Trần Vỹ biết, có lẽ bởi vì chuyện này không ai có thể giúp cô, hơn nữa sẽ còn mang đến nguy hiểm.

Trần Vỹ đột nhiên hỏi tôi:

"Gặp phải người xấu có thể đi báo cảnh sát, gặp phải chuyện như thế này thì nên đi tìm ai?"

"Trong thế giới động vật, nếu sư tử ăn thịt cừu thì cừu sẽ tìm ai?"

"Không có công lý đến vậy sao? Cũng giống như trong sách nói, nhân quả báo ứng?"

Tôi bất lực cười đáp:

"Thiên hạ có câu, thiện ác cuối cùng sẽ nhận được báo đáp, nhưng cũng có câu người ác thường sống lâu."

Trần Vỹ đột nhiên im lặng, cậu ấy học ở học viện cảnh sát, chắc hẳn đã nghe thấy nhiều chuyện bất công rồi

Tôi lại nói:

"Trật tự chỉ có tác dụng trong cùng một quần thể, thế giới bên ngoài đều là cá lớn nuốt cá bé, tôi đã đọc một số sách, hại người, lừa ma lừa quỷ, hối lộ thần linh, làm gì có chuyện đề cao cái tốt, lên án cái xấu chứ..."

Trần Vỹ trầm mặc không nói.

Tôi vỗ vai cậu ấy.

"Nhưng tôi muốn thử một chút."

Đôi mắt của Trần Vỹ đột nhiên sáng lên một chút, toan đứng dậy, tôi nhắc nhở cậu ấy:

"Nói trước rồi đấy, không có lần sau!"

Yên tâm đi!

Nhiều năm sau tôi mới phát hiện ra, tất cả những chuyện không có lần sau nữa, sau lần đầu tiên thì sẽ không bao giờ dừng lại được nữa.

41.

Khi đèn đỏ sáng lên, tôi chạy đến ngã tư, ngồi thụp xuống quan sát, Trần Vỹ cũng đi theo tôi.

Đây là nơi Lưu Tiểu Huệ gặp tai nạn xe, vết m. áu trên mặt đất gần như đã được lau sạch, người qua đường đi qua đi lại đã làm mờ dần dấu vết.

"Xe đạp đâu? Chiếc xe đạp mà Tiểu Huệ lái khi gặp tai nạn?" Tôi hỏi.

"Nó đã hỏng từ lâu rồi, sau này cha của Tiểu Huy lấy đốt đi rồi, cần tới à?"

"Tôi cảm thấy lúc Tiểu Huệ đ.â. m vào xe tải, biểu cảm của cô ấy không đúng lắm, trong phút chốc thoáng qua cô ấy đã rất sợ hãi, như thể nhìn thấy thứ gì đó..."

Tôi chợt nhớ ra rằng Trần Vỹ vẫn còn giữ găng tay của Tiểu Huệ, vội vàng bảo cậu đưa cho tôi xem.

Tôi lấy găng tay, đi đến cửa một cửa hàng tiện lợi, dưới ánh đèn leo lắt, tôi cẩn thận nhìn, Trần Vỹ cũng đi tới xem.

Đây là một đôi găng tay dệt kim rất thông thường, bên trên còn dính một ít m. áu và có một số vệt đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!