Chương 25: (Vô Đề)

36.

Vào đêm Trần Vỹ và Lưu Tiểu Huệ gặp nhau đã đụng phải "bạn".

Hai bên gia đình lúc đó cãi nhau to, suýt kiện cả ra tòa, không ngờ sau khi Trần Vỹ đến bệnh viện thăm Lưu Tiểu Huệ, hai người lại về lại với nhau.

Theo lời của Trần Vỹ thì đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, một đôi trời định.

Ban đầu thì ngọt ngào nhưng dần dà, Trần Vỹ nhận ra có gì đó không ổn.

Hai người thỉnh thoảng đi mua sắm, Lưu Tiểu Huệ dường như luôn lo lắng điều gì đó, đôi khi cô ấy sẽ đột nhiên quay đầu lại, hoặc nhìn dáo dác vào đám người bên cạnh, như đang sợ hãi thứ gì đó.

Nghe Trần Vỹ nói xong, tôi cảm thấy có chút lo lắng, trạng thái này của Tiểu Huệ tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, nên hỏi:

"Tiểu Huệ cũng có thể nhìn thấy những thứ đó sao?"

"Không thể nào. Nếu cô ấy có năng lực này thì đêm ấy chúng tôi cũng không gặp phải chuyện đó rồi."

Trần Vỹ cũng từng hỏi cô ấy đang nhìn cái gì?

Nhưng Lưu Tiểu Huệ luôn lảng đi và đổi chủ đề, nói rằng cô ấy không sao.

Càng nói như vậy thì Trần Vỹ càng lo lắng.

Qua một hồi, Tiểu Huệ có vẻ thực sự sợ hãi, nói với Trần Vỹ rằng cô ấy nghi ngờ có người đang theo dõi mình.

Trần Vỹ thậm chí vì câu nói này mà đưa đón cô ấy mấy lần, cũng không thấy có gì kỳ lạ, nhưng Lưu Tiểu Huệ vẫn cứ là sợ.

Trần Vỹ cảm thấy Lưu Tiểu Huệ đang giấu mình điều gì đó.

Nhưng mỗi lần hỏi thì đều không biết gì, gặng hỏi thì lại cãi nhau.

Trần Vỹ cũng thấy phiền, ngày hôm đó họ lại cãi nhau về vấn đề này, cuối cùng thì Lưu Tiểu Huệ đã khóc và nói rằng muốn chia tay.

Trước đây, Trần Vỹ sẽ ngay lập tức nhượng bộ và thuyết phục, nhưng ngày hôm đó cậu không thể chịu đựng được nữa và quyết định chia tay.

Sau khi trở về nhà, Trần Vỹ cảm thấy mình có hơi bốc đồng rồi, định đợi đến Giáng sinh thì tìm cô.

Nhưng không ngờ, Tiểu Huệ lại gặp tai nạn xe trên đường về nhà.

"Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, thì tôi tranh cãi với cô ấy làm gì chứ?"

Trần Vỹ lấy từ trong túi ra một đôi găng tay dệt kim và đưa cho tôi.

"Đây là đôi găng tay mà lúc đó Tiểu Huệ đeo, cũng như tóc và ngày tháng năm sinh, giờ sinh của cô ấy. Cậu còn cần gì nữa không? Tôi sẽ tìm hết cho cậu!"

"Đừng, đừng như vậy…"

Nhìn vào ánh mắt của Trần Vỹ, tôi có chút sợ.

Cuối cùng tôi cũng hiểu điều mà ông trẻ tư đã nói với tôi: Việc thấy ma, gặp quỷ thì đừng nói với người khác, một khi lời nói thì chuyện sẽ đến thật.

Cuối cùng sẽ là thân bất do kỷ, càng lún sâu vào bẫy.

Trần Vỹ vẫn nhìn tôi chờ đợi.

Phía sau cậu ấy, lại thêm vài "người bạn" nữa đi tới với vẻ mặt tham lam.

Bất kể tôi có ra tay hay không, thì lần này cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!