Chương 2: (Vô Đề)

Lúc đó tôi mới 17 tuổi, còn rất trong sáng nên tôi ngỡ đâu Trần Vỹ đang nói nhảm.

Rất nhiều năm sau, tôi thấy một người đàn ông trung niên giàu có đi lên từ tay trắng kết hôn với một nàng hoa hậu học đường nổi tiếng trên mạng, tôi mới nhận ra rằng những gì Trần Vỹ nói là đúng.

Đúng lúc tôi và cậu ấy đang bàn xem nên vẽ tĩnh vật hay chân dung.

Trần Vỹ sốt sắng:

"Lại nói nhảm? Đương nhiên là chọn bên nhiều nữ sinh hơn!"

Nhìn bóng lưng lo lắng và khốn khổ của cậu chàng, tôi khinh thường và lẩm bẩm:

"Cậu như vậy mà còn tìm được bạn gái nữa thì đúng là gặp quỷ rồi."

Sau đó tôi rất hối hận vì đã nói ra câu này.

Thậm chí còn không thể hiểu được:

Tại sao từ mà tôi không bao giờ nên nhắc đến, lại đột nhiên bật ra khỏi miệng tôi vào ngày hôm đó?

Có lẽ đó thực sự như những gì ông trẻ tư của tôi đã nói với tôi vậy:

Phúc họa nhân gian, đều có điềm báo, ấy là duyên khởi.

2.

Tối hôm đó khi tan trường, tôi đến rủ Trần Vỹ cùng đi về nhà, thì phát hiện cậu ấy đang chơi đùa cùng với một cô gái tóc dài với áo khoác lông màu đỏ.

Cô gái đeo kính, khuôn mặt trắng trẻo, đôi chân dài đặc biệt bắt mắt và trông rất xinh xắn.

Trần Vỹ còn không quên nhìn tôi một cách đắc ý.

Lúc đó tôi còn có chút ghen tị và nghĩ, chuyện này cũng tuyệt vời quá nhỉ? Yêu đương sớm quả thực là một kỹ năng.

Đang ngơ ngác, cô gái đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.

Không biết có phải do ánh sáng hay không mà tôi cảm thấy sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.

Hí hí hí hí...

Cô không mở miệng, nhưng có tiếng cười lí nhí phát ra từ cơ thể cô.

Vừa sắc sảo lại vừa thánh thót.

Vẻ mặt và tiếng cười thoáng lướt qua.

Khi tôi kịp phản ứng lại thì Trần Vỹ đã đi xuống tầng dưới và chơi đùa cùng với cô gái rồi.

Lúc ấy, sau giờ học có rất nhiều người, tôi lo mình hiểu lầm nên nhanh chóng đi xuống lầu.

Sau khi chen lấn qua đám đông, tôi đuổi kịp Trần Vỹ và cô gái ở cửa phòng vẽ, tôi đứng trước mặt họ nói:

Cùng nhau đi thôi!

Cái bóng đèn này chui đâu ra cũng thật bất ngờ, Trần Vỹ nhìn tôi với vẻ chán ghét, không biết phải nói gì.

Cô gái không nói gì, lặng lẽ đứng ở phía sau Trần Vỹ.

Cô ấy cúi đầu, tóc rất dài, toàn bộ khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, lướt mắt qua thì không thấy có biểu cảm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!