Dưới ánh đèn đường mờ ảo, sắc mặt Tiểu Lôi trắng đến phát sáng, đôi mắt cũng vô cùng sáng ngời.
"... Bởi vì anh là con trai mà!"
Nói xong cô lại cười ha ha.
"Vậy cũng không cần phải cười đến như vậy!" Tôi đột nhiên to tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi tức giận với Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi dừng bước lại và nhìn tôi.
"Có phải anh cảm thấy em là kẻ m. áu lạnh, đúng không?"
Tôi không nói gì, nhưng đây cũng coi như đó là đồng ý ngầm rồi.
Đêm đó, lần đầu tiên cô ấy kể cho tôi nghe về hoàn cảnh ở nhà.
Mẹ của Tiểu Lôi mất sớm, cha cô tái hôn, mẹ kế cũng có một đứa con trai.
Mẹ kế phản đối việc Tiểu Lôi học hội họa, cho rằng việc đó vô ích, bà muốn để lại toàn bộ số tiền cho con trai học đại học, cưới vợ và mua nhà dù con trai bà hiện giờ chỉ mới 8 tuổi.
Tiểu Lôi nhịn cục tức này, muốn vào một trường học tốt, rời khỏi ngôi nhà đó càng sớm càng tốt, mau chóng kiếm được tiền.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.
Trong thế giới của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trong tương lai sẽ sống như thế nào.
Dường như chỉ cần vào đại học là có thể bắt đầu cuộc sống của mình từng bước một.
"Kim Giác, nếu anh đã trải qua cuộc đời của em, thì anh sẽ hiểu rằng, cuộc đời quá ngắn ngủi và không cần thiết phải dùng cảm xúc của mình vào những việc không liên quan."
Tiểu Lôi nói:
"Hiện giờ em chỉ có anh, em cũng chỉ quan tâm đến mình anh, anh hiểu không?"
Ừm.
Tiểu Lôi thương xót chạm vào môi tôi.
Còn đau không?
Tốt hơn nhiều rồi.
Tiểu Lôi kiễng chân lên.
Đầu lưỡi của tôi lại đau nữa.
Em... Tôi một tay che miệng, tay kia chỉ vào cô
"Sao em lại làm vậy nữa?"
"He he… đau vậy anh mới nhớ em."
20
Khi về đến nhà, tôi kiệt sức.
Đang lúc mơ hồ đi vào giấc ngủ, Tiểu Lôi lại đi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!