Chương 13: (Vô Đề)

Tôi bị mẹ vừa đánh vừa mắng mà gọi dậy.

Tôi mở mắt ra và thấy trời đã sáng choang, sắp muộn cả học.

Mẹ tôi vẫn to tiếng:

"Đã gọi dậy mấy lần rồi, chỉ được cái miệng ừ ừ là giỏi, chẳng thấy mày nhúc nhích cái người để thức nữa!"

Tôi bất giác nhớ lại, sợ hãi đến mức vội nhìn quanh, thấy trong phòng ngoài tôi và mẹ ra thì  không còn ai khác.

Ga giường ẩm ướt hết cả, cả đêm qua tôi ngủ mà đổ mồ hôi đầm đìa.

Vậy chuyện xảy ra đêm qua... là mơ à?

Chỉ có vết thương trên đầu lưỡi là vẫn còn nhức nhối, tê rần.

Mẹ tôi nhìn giường, cảm thấy có gì đó không ổn liền hỏi:

"Tối qua đã làm gì đấy?"

Tôi ngáp hết cái này đến cái khác.

"Đi ngủ thôi, còn có thể làm gì?"

17.

Ban ngày, khi tham gia lớp học chính quy ở trường, tôi có cảm giác như mình vừa uống vài viên thuốc ngủ vậy.

Tôi ngủ gật tận bốn năm lần khi ngồi học, có lần còn suýt ngã xuống.

Nhưng ngay khi tan trường, tôi ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.

Bởi vì tôi còn phải tới lớp học vẽ để gặp Tiểu Lôi.

Tối nay tôi sẽ vẽ tranh chân dung và ký họa từ cuộc sống, Lão Tề sẽ đích thân đến giảng dạy cho lớp.

Lão Tề còn chưa đầy bốn mươi tuổi nhưng lại có khí chất của một họa sĩ lâu năm, để tóc dài, nói về hội họa thì tràn đầy đam mê, rất thu hút.

Trước khi bắt đầu vẽ, Lão Tề cầm lấy bút laser, nói về từng bản phác thảo từ thời Phục hưng trên màn hình chiếu.

Càng nói, ông càng hưng phấn, mặt đỏ bừng, nói với chúng tôi:

"Vậy điều quan trọng nhất trong hội họa là gì? Đó là cảm giác! Là tình yêu! Nửa kia của các bạn chính là tác phẩm của bạn! Hãy vẽ bằng cả tình yêu!"

Nghe lão Tề nói, bất giác nhìn về Tiểu Lôi ở bên cạnh.

Tiểu Lôi cũng quay lại nhìn tôi.

Cả hai chúng tôi đều cười.

Người mẫu hôm nay là Vương Diễm.

Vương Diễm là người mỹ nữ trong studio, không ít chàng trai đều có ý với cô, vừa nhìn thấy hôm nay cô ấy làm người mẫu thì những tĩnh vật trước mắt cũng trống không hết cả.

Lão Tề bày một vài động tác trên đầu Vương Diễm để giải thích cấu trúc của đầu, sau khi giảng xong, ông nhắc mọi người vẽ cảm giác chất liệu ở phần tóc của Vương Diễm, cấu trúc đôi mắt to cũng như đường nét của mũi và cằm để nắm bắt được hình ảnh, đặc điểm của mẫu vật.

Các chàng trai đều gật đầu như gà mổ thóc, mắt không rời khỏi Vương Diễm một giây.

Vương Diễm vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, suốt quá trình đều bày ra nụ cười kiêu ngạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!