Lòng tôi như vừa được kích hoạt thứ gì đó.
Đúng vậy, những người như Đại Long, trong lòng tôi tôi đã nguyền rủa cậu ta đến ch. ết vô số lần rồi.
Nhưng khi cậu ta trở thành dáng vẻ đó thật, tôi lại bắt đầu thương hại cậu ta.
Cậu ta thì có gì đáng thương hại vậy chứ?
Nếu cậu ta đứng lên được, thì có vì sự thương hại của tôi mà không đánh tôi không?
Tôi nhìn sự nhếch nhác của Đại Long, trong lòng dần dần cảm thấy có chút hả dạ.
Đáng đời!
15.
Một chiếc xe cấp cứu chạy từ ngoài vào, ánh đèn xanh đỏ lóe lên trên mặt chúng tôi.
Hai vị y tá bế Đại Long lên cáng, Đại Long rên la oai oái như cảnh tượng mổ heo.
Nhìn xe cấp cứu rời đi, tôi lại căng thẳng nói với Tiểu Lôi:
"Lần sau đừng làm vậy nữa."
"Đừng lo lắng, cậu ta sẽ không có lần sau đâu."
Khi Tiểu Lôi nói điều này, có chút đáng sợ.
Nhưng tôi lại rất thích.
Tôi đang định về nhà thì Tiểu Lôi lại nắm tay tôi.
"Kim Giác, không phải đã nói rồi sao, cậu phải thành thật đối mặt với con người thật của mình?"
Tôi sửng sốt, không hiểu ý cô ấy là gì.
Tiểu Lôi không nói gì nữa, chỉ chớp mắt nhìn tôi.
Tim tôi lại đập dữ dội, như thể tôi đoán được ý cô ấy.
Tôi lấy hết can đảm, nghiêm túc nói:
"Tiểu Lôi, tớ thích cậu."
"Cậu chỉ thích thôi à?"
Tớ… yêu cậu.
Kim Giác. Tiểu Lôi cau mày nhìn tôi.
"Cậu có thể nói tròn câu không?"
Tôi tăng âm lượng lên:
"Tiểu Lôi, anh yêu em."
Tôi chưa kịp nói xong thì cô ấy đã ôm tôi.
"Anh là heo sao, bây giờ anh mới nói... nhưng em tha thứ cho anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!