Lần cuối Diệp Miễn đánh nhau cũng phải mười năm về trước rồi. Hắn chẳng ngờ bản thân sắp ba mươi tuổi rồi còn đánh nhau xé áo với người ta ở bên đường.
Từ đầu tới cuối Diệp Miễn đều nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng mới nói:
Hắn dựa vào tường, cửa hàng sau lưng đã đóng cửa từ lâu.
Người nằm trên mặt đất cách hắn nửa bước cũng thở phào một hơi, nhưng hình như chưa có ý định đứng dậy.
***
Diệp Miễn thấy anh như vậy thì có phần lo lắng bèn hỏi han:
– Sầm Khuyết.
– Cậu không sao đấy chứ?
Đối phương nằm dưới đất nhìn hắn, nửa gương mặt giấu kính bên dưới bóng cây, thoạt nhìn cơ thể không còn sức sống.
Đối phương không nói gì, Diệp Miễn coi như anh đồng ý. Hắn đặt bữa sáng lên bàn, ngồi xuống đối diện.
Hết chương 6
Đêm khuya trên con đường nhỏ rất ít người, cũng ít xe qua lại. Hai người họ đều không nói gì, chỉ có âm thanh gió thổi lá cây xào xạc, nhắc nhở Diệp Miễn cảnh tượng trước mắt không phải một bức tranh.
Lúc hắn bước ra khỏi thang máy đã là mười rưỡi. Trạm tàu điện này cách nhà hắn một đoạn, vốn hắn cũng định gọi xe taxi, nhưng chẳng ngờ đợi mãi mà không gọi được xe trống. Hắn bèn đi bộ về nhà.
– Cho hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?
Qua mười mấy giây, người đó gắng sức đứng dậy, Diệp Miễn nhìn thấy trên đùi anh có vết rách đang đổ máu.
– Cảm ơn.
Trước lúc đi, hắn cho thuốc đau dạ dày vào trong túi đựng máy tính, cuối cùng để lại giấy nhớ cho Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn cười nói:
Người đối diện ăn rất nhanh, giống như bị thứ gì đó đuổi sát sau lưng.
– Hiếm có ghê.
"Không cần thiết đâu ạ. Tàu điện và xe bus rất tiện, ngồi tàu điện cũng tiết kiệm thời gian kẹt xe."
Đối phương ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Nhưng hiện tại, chẳng thể ngờ hắn lại yêu cầu ghép bàn ăn bữa sáng cùng một người đàn ông xa lạ ngay tại đây.
Lúc xuống tầng, trời vẫn còn sớm, vốn dĩ Diệp Miễn muốn đến công ty trước sau đó mới xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới mua đồ ăn sáng. Nhưng trong lúc đứng bên đường đợi xe bus, hắn chợt nhìn thấy người kia.
– Hiếm thấy cậu mở miệng nói chuyện với tôi. – Diệp Miễn đứng thẳng người, hít sâu bầu không khí se lạnh – Đệt, trẹo chân rồi.
Diệp Miễn dở khóc dở cười, tại sao có người nói chuyện ít đến vậy, rốt cuộc là xấu hổ hay thực sự không giỏi nói chuyện đây?
Hắn cười cười:
Hai người đồng thời nhìn xuống gót chân Diệp Miễn, buồn cười ở chỗ, một chiếc giày da của Diệp Miễn đã văng ra trong quá trình đánh nhau.
Hắn cười cười:
– Mất mặt quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!