Từ nhỏ tới lớn, Diệp Miễn chưa từng yêu đương.
Giống như loài thực vật cùng rễ, sau khi phá đất chui ra sẽ sinh trưởng về hai hướng khác nhau. Chúng được chiếu sáng từ góc độ khác nhau, cũng trải qua mưa gió với mức độ không đồng nhất. Cuối cùng, chỉ giống nhau ở vẻ ngoài ba phần mà thôi.
– Không.
Vốn dĩ hắn muốn xuống máy bay rồi ăn tạm món gì thanh đạm, song Phó Duy Nhất muốn ăn lẩu, hắn đành chiều theo. Vì thế gần như là hắn ngồi nhìn đối phương ăn, còn mình chỉ uống một cốc nước chanh.
Dạ dày Diệp Miễn không thoải mái, tiện tay xoa xoa nói: Hồi học cấp ba, bởi vì Diệp Miễn tham gia đội bóng rổ của trường, còn có mấy lần biểu hiện xuất sắc, khiến cho không ít cô nàng chú ý tới hắn. Cũng vào khoảng thời gian này, hắn thường xuyên nhận được quà và thư tình của những cô nàng cùng trường, nhưng tất cả đều được hắn trả về nguyên đai nguyên kiện.
– Bố tôi bảo hôm nay qua nhà bà nội, tôi không muốn đi, ông cho tôi ở một đêm nhé.
– Người hôm trước ông nhắc tới là người kia đấy hả? Phó Duy Nhất từng hỏi tại sao hắn lại không yêu đương, Diệp Miễn trả lời rằng mình không muốn yêu đương chỉ vì cần yêu đương.
Khi ấy hai đứa trẻ ngồi trên xe đưa đón của đơn vị người bố đến trường. Tan học về, hai anh em nhà họ Phó cùng nhau bước ra, đi ngang siêu thị nhỏ cạnh trường, Phó Tu Việt nói muốn ăn đá bào.
– Vậy thì chúng ta vào mua. – Diệp Miễn nói – Ông vào trước, tôi đi mua thuốc. Cả ngày nay Diệp Miễn mệt rã rời, dạ dày còn đau. Đỗ xe xong, hắn kéo vali hành lý, dẫn theo Phó Duy Nhất về nhà mình. Sau này khi có người theo đuổi Diệp Miễn, Phó Duy Nhất đứng bên cạnh mỉm cười với cô gái đó rằng: "Cậu ấy còn chưa biết yêu là gì đâu, vô cảm như khúc gỗ, đừng tốn thời gian theo đuổi cậu ấy làm gì."
– Cũng không phải không được, nhưng ông phải nói với chú một câu.
Đúng lúc này cửa hiệu thuốc mở ra, Phó Duy Nhất đứng bên ngoài ăn kem hỏi tại sao hắn vẫn chưa xong.
Diệp Miễn quay đầu nhìn người kia, rồi bước khỏi cửa gọi Phó Duy Nhất theo. Nhưng Diệp Miễn không phải khúc gỗ, mười lăm tuổi hắn đã thích một người.
Xa xa vang lên tiếng còi chói tai. Diệp Miễn cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh, một chiếc xe lao qua như hồng nhạn kinh sợ cất cánh vụt bay.
Diệp Miễn trở mình, vẫn cảm thấy phiền lòng, cộng thêm dạ dày không thoải mái, hắn ngồi bật dậy, ra ngoài ban công hóng gió. Hắn cảm thấy, đối với nhà họ Phó, Phó Tu Kiệt đã trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước trong sâu tận đáy lòng bọn họ. Là hồi ức quý giá mà bọn họ không thể chạm vào. Nếu như một ngày nào đó người ấy xuất hiện với bộ dạng lôi thôi, cả người đầy vết thương, không biết phụ huynh nhà họ Phó sẽ có phản ứng gì. Chỉ là, chẳng thể nói ra mà thôi.
Phó Duy Nhất bóp móc treo điện thoại nói:
– Tôi sắp nhọc lòng chết rồi. Học kỳ sau không muốn ở nhà nữa.
Diệp Miễn vươn tay xoa xoa cổ, quay đầu nhìn trăng sáng.
Sau đó, không còn âm thanh nào truyền ra nữa. Công tác xong về nhà, Diệp Miễn mệt tới mức chẳng còn tinh thần. Lái xe tới phố cổ lại gặp tắc đường, lúc hai người đến nơi thì cũng đã muộn.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Phó Duy Nhất dừng lại trên người đàn ông đang làm sạch vết thương, ngay sau đó anh ta nhíu chặt mày.
– Không sao, đau dạ dày. – Diệp Miễn nói – Ông vào mua đi.
Phó Duy Nhất từng hỏi tại sao hắn lại không yêu đương, Diệp Miễn trả lời rằng mình không muốn yêu đương chỉ vì cần yêu đương.
Cô gái đứng viết xong hóa đơn cho người nọ thì quay đầu sang hỏi Diệp Miễn. Diệp Miễn cau mày, vươn tay xoa xoa tóc sau gáy Phó Duy Nhất: Vừa về đến nhà, Diệp Miễn đã cởi giày thuận tay để tạm vali xuống rồi vào bếp rót nước uống thuốc. Còn Phó Duy Nhất đi thẳng vào trong phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn nói: Vốn dĩ hắn muốn xuống máy bay rồi ăn tạm món gì thanh đạm, song Phó Duy Nhất muốn ăn lẩu, hắn đành chiều theo.
Vì thế gần như là hắn ngồi nhìn đối phương ăn, còn mình chỉ uống một cốc nước chanh.
– Đến ngã tư đường phía trước rồi rẽ phải có một phòng khám, tối cũng mở cửa.
Diệp Miễn không biết phải trả lời làm sao, chỉ đành bật nhạc lên nghe. Diệp Miễn mở cửa sổ, gió đêm se lạnh ùa vào trong. Bỗng dưng, hắn lại muốn hút một điếu. Hắn đã cai thuốc từ rất lâu rồi. Chợt quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng kín, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng từ bỏ. Ăn xong, Phó Duy Nhất nhận được điện thoại của bố dặn tối nay đến nhà bà nội.
Diệp Miễn có thể cảm nhận được cảm xúc của Phó Duy Nhất không ổn. Nguyên nhân là gì thì hắn cũng đoán được mấy phần.
– Không trùng hợp đến vậy chứ? – Phó Duy Nhất nhìn hắn – Không thể nào trùng hợp như vậy được.
Hai năm sau, Phó Tu Việt bị đổi tên thành Phó Duy Nhất. Tên là Duy Nhất, nhưng trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của anh trai. Có thể nói, bởi vì sự cố ngoài ý muốn này mà từng người trong nhà họ Phó đều bị hủy hoại. Nghe vậy, Phó Duy Nhất cúp máy nói với Diệp Miễn:
– Đi thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi buồn ngủ rồi, muốn về nghỉ ngơi.
Hồi học cấp ba, bố mẹ Diệp Miễn đều bận rộn làm việc, thường chẳng có ai quan tâm đến hắn. Khi ấy Diệp Miễn còn trẻ nên ăn uống rất tùy tiện không đúng giờ, kết quả sau này trở thành di chứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!