Diệp Miễn túm lấy cánh tay Phó Duy Nhất đang làm loạn trên người mình, cau mày nói:
Canh hoành thánh của quán đó miễn phí.
Tim Phó Duy Nhất đập ngày một nhanh hơn, cơ thể nhúc nhích, bất cẩn chạm vào phần cơ thể đã thức giấc của người kia.
– Có rất nhiều chuyện khiến người ta vui vẻ, ví dụ như ăn một bữa sáng ngon lành.
Diệp Miễn cười cười, mở cửa xe:
Ngay lúc Phó Duy Nhất đang sững sờ, Diệp Miễn đã khẽ đẩy anh ta ra để xuống giường.
– Tôi đi nấu cơm, ông ngủ thêm một lát cũng được.
Hết chương 15
Diệp Miễn ra khỏi phòng ngủ, trái tim đập nhanh như thể sắp quá tải. Thậm chí hắn còn cảm thấy nhịp thở không ổn, có chút choáng váng.
– Ông là ông, cậu ấy là cậu ấy. Ông vẫn luôn là Phó Duy Nhất duy nhất.
Dẫu rằng rơi vào tình huống thế này, hắn vẫn giữ bình tĩnh và lý trí.
Hắn rất hiểu Phó Duy Nhất, cũng rất hiểu tại sao anh ta lại làm hành động ấy.
– Ông dậy rồi à?
Diệp Miễn không muốn kiểu cầu hoan với mục đích không rõ ràng, đó là một sự sỉ nhục với hắn.
Hắn đi tắm trước, khi ra ngoài phát hiện Phó Duy Nhất đang cúi đầu đứng bên cửa.
– Muốn ăn gì?
Sầm Khuyết chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn hai người, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn như thể chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Diệp Miễn không nhìn anh ta, trải qua chuyện vừa rồi, hắn phát hiện ra bản thân mình đã không thể đối diện với Phó Duy Nhất.
Phó Duy Nhất nói:
Trong đầu Phó Duy Nhất toàn là hình ảnh người kia, đối phương ngồi sóng vai với Diệp Miễn trên bậc cầu thang, vừa cười vừa nói chuyện. Diệp Miễn đã hẹn tối đó sẽ cùng uống rượu với anh ta nhưng lại không chờ đợi, mà ngồi uống bia cùng với người kia.
– Tại sao ông lại từ chối tôi.
Người nằm phía sau chợt lên tiếng, Diệp Miễn ngây người.
Trước giờ Diệp Miễn chưa từng từ chối Phó Duy Nhất, sự bao dung của hắn dành cho Phó Duy Nhất đã vượt quá cả phụ huynh nhà họ Phó.
– Bởi vì có một số chuyện chúng ta không thể làm, – Diệp Miễn lấy sủi cảo đông lạnh ra khỏi tủ lạnh – Nấu sủi cảo nhé, mấy ngày trước ông đã nói là muốn ăn.
Hắn bước vào bếp, Phó Duy Nhất đi theo sau.
Diệp Miễn nói:
– Tại sao không thể làm? Tôi muốn làm. – Phó Duy Nhất nói – Tôi chưa từng làm, muốn thử, tại sao không được?
– Đừng nhúch nhích. – Phó Duy Nhất nằm trên người hắn không chịu xuống – Tôi vẫn còn chưa ngủ đủ đâu.
– Ông nên tự hỏi bản thân mình chuyện này mới đúng. – Diệp Miễn đổ nước vào trong nồi, nhìn chằm chằm nồi nước – Ông thông minh như vậy thì không nên hỏi tôi chuyện này.
– Ông ôm tôi chút đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!