Chương 10: (Vô Đề)

Chẳng hiểu sao Diệp Miễn lại cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.

– Tôi không biết, – Diệp Miễn nói – Tại sao không muốn ai nhận ra?

– Vậy cứ cầm trước cho mát. Tôi thấy mấy người công nhân kia ngày nào cũng uống. Diệp Miễn không thể nói, cũng chợt nhận ra rằng bản thân mình chẳng có lập trường gì để hỏi nhiều như vậy. Dẫu rằng nhìn dáng vẻ mặt mũi bụi bặm của Sầm Khuyết khiến hắn chua xót, nghe những người kia nói Sầm Khuyết làm việc liều mạng khiến hắn đau lòng, nhưng hắn vui vì cuộc hẹn mình tự ý đưa ra trước khi đi. 

– Lau tay đi, dính đấy.

Nếu Sầm Khuyết chịu tới buổi hẹn, có lẽ tối hôm nay hắn có thể vạch trần được đáp án mình muốn biết.

– Bạn anh đã tới rồi, tôi về trước nhé. Cho nên Sầm Khuyết xuất hiện ở đây, có lẽ không chỉ là trùng hợp.– Không phải an ủi, là sự thật. – Diệp Miễn vươn vai nói – Cậu đã từng nghe câu "chạm đáy thì nảy lên" chưa? Khi cảnh ngộ của một người gay go tới một mức độ nhất định, những ngày tháng tiếp theo của người đó đều sẽ tốt đẹp hơn ngày trước đây. Thật đấy, cậu phải tin tôi.

Hắn hẹn Sầm Khuyết gặp mặt lúc tám giờ, bây giờ mới sáu giờ năm mươi, hắn đã nóng lòng muốn đến cửa hàng tiện lợi ngay để đợi đối phương rồi.

– Không phải không muốn, – Sầm Khuyết dời tầm mắt đi, đồng thời cầm lon bia trong tay Diệp Miễn qua uống một ngụm – Chẳng qua không biết ai sẽ là người nhận ra.

– Không. – Sầm Khuyết trả lời.

Diệp Miễn gật đầu, không dám nhìn anh:– Bạn anh à?– Tôi có một người bạn rất giống cậu. Vừa rồi Diệp Miễn nói "chỗ cũ", còn nói "không gặp không về", thực ra hắn cũng không chắc chắn đối phương có thể tới cuộc hẹn, cho dù có tới, hắn cũng không tự tin rằng "chỗ cũ" trong định nghĩa của hai người giống nhau.

Diệp Miễn đưa lon bia chưa mở cho anh, Sầm Khuyết nói:

Đúng lúc này, một người bước xuống chiếc xe bên đường đối diện, rất giống với Sầm Khuyết, trong tay còn cầm một chai rượu vang. Nếu Sầm Khuyết chịu tới buổi hẹn, có lẽ tối hôm nay hắn có thể vạch trần được đáp án mình muốn biết. Nhưng dù sao cũng đã nói rồi, hắn chỉ đành đợi, mong sao người đó sẽ đến.

Khi đẩy cánh cửa cửa hàng tiện lợi hắn còn quay đầu nhìn Sầm Khuyết, thậm chí đến cả lúc mua khăn giấy ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi đối phương, sợ anh sẽ nhân cơ hội hắn không có ở đó đứng dậy đi mất.

Hắn quay đầu nhìn về phía công trường cách đó không xa, bóng dáng ai đó lờ mờ xuất hiện đi về phía này. Diệp Miễn về nhà đợi tới bảy giờ bốn mươi lăm phút, phía Phó Duy Nhất vẫn không có tin tức gì, hắn cũng không hỏi nhiều. Trước đây rất nhiều lần đối phương nói sẽ tới, cuối cùng lại về thẳng nhà.

– Sáng nay anh hỏi tôi đây là hoa gì.

Hắn né chỗ văng bia, ngồi xuống bậc thang giữa cửa hàng tiện lợi và hiệu thuốc, cười nói:

Hắn né chỗ văng bia, ngồi xuống bậc thang giữa cửa hàng tiện lợi và hiệu thuốc, cười nói: Anh cố kiềm chế nụ cười ấy, mi mắt cong cong tựa một cây cầu, có thể chứa đựng ai đó. Vừa uống bia vừa đợi người, Diệp Miễn tưởng tượng đến vóc dáng gầy gò vất vả làm việc trên công trường, mồ hôi tuôn như suối của Sầm Khuyết. Diệp Miễn ra khỏi nhà vào tám giờ kém, lúc bước chân về phía cửa hàng tiện lợi, thậm chí hắn còn cảm thấy dường như cục sưng ở mắt cá chân đã biến mất, bước chân nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Nói rằng vì Phó Duy Nhất nên mới muốn tìm hiểu sâu hơn, mới ngồi đây uống rượu nói chuyện với người ta ư?

Diệp Miễn đứng dậy:

– Hoa cà độc dược. –  Sầm Khuyết nói.

– Anh rất biết cách an ủi người khác. Sầm Khuyết chần chừ một lát, nắm lấy tay hắn. Hai người Diệp Miễn vừa mới đi không lâu thì một người bước ra từ ngõ nhỏ cách bọn họ không xa. Sầm Khuyết đút tay vào túi đứng đó, nhìn theo hướng chiếc xe di chuyển tới ngây người. Nếu Sầm Khuyết chịu tới buổi hẹn, có lẽ tối hôm nay hắn có thể vạch trần được đáp án mình muốn biết.

Phó Duy Nhất chỉ nhìn Diệp Miễn, không nói lấy một lời, nhìn tới mức Diệp Miễn sởn gai ốc.

Trời dần tối, bọn họ cũng dần dần bị che khuất trong màn đêm.

– Bạn anh đã tới rồi, tôi về trước nhé. Diệp Miễn gật đầu, uống cạn chỗ bia còn lại.– Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi. Tám giờ tối ngày hè, đã qua Hạ Chí, ngày trở nên ngắn hơn, song bây giờ trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, hắn tới trước cửa hàng tiện lợi đợi, không nhìn thấy Sầm Khuyết đâu.

Diệp Miễn không quen với việc bị Phó Duy Nhất nhìn như vậy, hắn muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

Sầm Khuyết nhìn chằm chằm hắn, không làm bất cứ động tác gì.

– Sao thế?

Hắn chỉ vào vết thương bên khóe mắt trái Sầm Khuyết:– Cậu có uống không?– Hình xăm màu đen. Diệp Miễn thoáng cảm thấy thất vọng, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi đó thôi. Hắn mở cửa vào trong mua hai lon bia rồi ra ngoài ngồi đợi trên bậc thang.

– Rất vui khi được làm quen với cậu.

– Cậu sao thế? – Diệp Miễn cảm thấy dường như mình đã không cần phải hỏi những lời tiếp theo kia nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!