Chương 5: (Vô Đề)

6

Đắm chìm trong sự dịu dàng của Lục Uyển Uyển, Triệu Vân Trạch chẳng khác gì một thằng nhóc mới lớn, kiên quyết muốn cưới cô ta. 

Không chỉ mỗi sáng đều chạy đi giúp Lục Uyển Uyển làm việc, mà còn ba ngày hai bận đến hợp tác xã mua đủ thứ đồ tốt cho cô ta. 

Mẹ tôi thương con gái, nên khi thấy tôi mang nước ra ruộng liền nở nụ cười mãn nguyện:

"Vẫn là con gái mẹ là người biết nghĩ." 

"Mẹ nói đúng đấy, em út nhà mình vốn dĩ đã rất hiếu thảo rồi." 

Chị dâu cười tít mắt phụ họa theo. 

Ngay sau đó, chị đổi giọng, liếc mắt về phía mẹ Triệu đang đứng gần đó, rồi đầy ẩn ý nói: 

"Nhưng mẹ à, con thấy chồng con – Trần Binh – cũng không tệ đâu. So với cái loại chó vong ơn, mù quáng đi lấy lòng gái lạ đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không đoái hoài, thì chồng con đúng là người con có hiếu." 

Vì vẫn còn bực chuyện viên kẹo sữa hôm nọ, mẹ của Tiểu Thạch cũng chen vào tiếp lời: 

"Chứ còn gì nữa! Hôm qua tôi còn thấy thằng nhỏ nhà họ Triệu mang cho đồng chí Lục cả một túi bột mì trắng, rồi khăn lụa, kem dưỡng da, một túi kẹo sữa Bạch Thố, bánh đào…"Mấy thứ đó cộng lại cũng phải hơn mười đồng đấy!

"Mấy bà cô càng nói càng hăng, rồi"rầm" một tiếng, mẹ của Triệu Vân Trạch tức giận bỏ đi, mọi người lập tức im bặt, liếc nhìn nhau rồi cúi đầu làm việc tiếp. 

Tối hôm đó, nhà họ Triệu nổ ra một trận cãi nhau dữ dội nhất từ trước đến nay. 

Khi tôi đến nơi, dì Thúy đang dán chặt tai vào bức tường đất, tập trung nghe ngóng, trên tay còn cầm một bát cháo ngũ cốc, mải nghe đến mức quên cả ăn. 

"Dì ơi, đang làm gì thế?" 

Nghe thấy tiếng tôi, dì Thúy giật nảy mình, đến khi nhìn rõ là tôi thì mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm n.g.ự. c mắng: 

"Cái đồ trời đánh nhà cháu, suýt nữa làm dì c.h.ế. t khiếp!" 

Tôi xoa mũi, ngượng ngùng nói:

"Thì… con đâu có cố ý đâu." 

Nghe tiếng cãi nhau trong nhà mỗi lúc một lớn, tôi ngồi thụp xuống, cười tít mắt hỏi: 

"Dì ơi, kể con nghe chút đi, trong đó đang nói gì thế?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Con nhóc kia, đừng có giả vờ nữa, muốn nghe thì ngồi xuống đây."Thích hóng chuyện không có gì đáng xấu hổ, chỉ cần đừng cái gì cũng mở miệng ra tuôn tuột là được. 

"Nói thật nhé, nếu là mấy năm trước, dì cao thấp gì cũng có thể l.à. m t.ì.n. h báo viên, còn được nhà nước trao thưởng cơ đấy." 

Nói xong, bà tỏ vẻ đầy ngưỡng mộ với chính mình, rồi lại dán tai vào tường, tiếp tục nghe chăm chú. 

Vì không nghe rõ lắm, bà mím môi tức tối, chỉ hận không thể xông thẳng vào nhà, kéo ghế ngồi cạnh mà nghe cho đã. 

Tôi gật đầu, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn như đã lĩnh hội, không còn cố kỵ gì nữa. 

Biết được là chị dâu của Triệu Vân Trạch đang đòi chia nhà, tôi liền đoán được đại khái mọi chuyện. 

Ai cũng không phải kẻ ngốc, trước lợi ích thực tế, so với chút ơn huệ nhỏ nhặt mà Lục Uyển Uyển ban phát, thì hành động hiện tại của Triệu Vân Trạch mới thực sự chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của chị dâu anh ta. 

Nhà họ Triệu vẫn chưa phân chia tài sản riêng, vậy mà bây giờ Triệu Vân Trạch hết lòng cung phụng Lục Uyển Uyển, ăn ngon mặc đẹp với cô ta, ai trong nhà mà chẳng thấy khó chịu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!