2
Lại một lần nữa cứu được Lục Uyển Uyển đang sống c.h.ế. t đòi tự tử, Triệu Vân Trạch mặc cho cả đại đội lên án, vẫn kiên quyết muốn hủy hôn với tôi.
Không gào thét, không chửi rủa, tôi chỉ lặng lẽ rơi lệ, trở thành kẻ bị hại đáng thương nhất.
Sau khi nhà họ Triệu đến để chính thức hủy hôn, tôi tự nhốt mình trong phòng, không nói chuyện với bất kỳ ai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Mẹ, con xin mẹ, cho con ở một mình một lúc thôi được không?"
Tôi co người lại, ôm lấy đầu gối, nghẹn ngào khóc.
Nói không buồn là giả, vì chuyện hủy hôn mà tôi mất hết mặt mũi, trong lòng cũng nghẹn đến phát đau.
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ rằng mình đã có một cơn ác mộng kinh hoàng.
Trong mộng, tôi thấy cả cuộc đời mình vừa thê thảm lại vừa đáng cười.
Khi tôi còn chẳng hay biết gì, thì Triệu Vân Trạch đã từng nhất kiến chung tình với Lục Uyển Uyển – cô gái lên vùng quê lao động.
Nhưng vì Lục Uyển Uyển coi thường xuất thân nông dân của anh ta, khinh miệt anh là kẻ thô kệch, quê mùa.
Triệu Vân Trạch – tự cảm thấy mình không xứng với cô ta – đã chán nản suốt một thời gian. Sau đó, dưới sự sắp đặt của gia đình, anh ta đính hôn với tôi.
Mà bây giờ, Lục Uyển Uyển năm mươi tuổi sống lại, biết rõ tương lai Triệu Vân Trạch sẽ làm nên đại sự, liền hối hận.
3
Ngày Triệu Vân Trạch về làng nghỉ phép, vừa đến cổng thôn, anh ta đã nhìn thấy Lục Uyển Uyển đang vùng vẫy giữa dòng nước.
Vì quá để tâm, sau khi cứu cô ta lên bờ, Triệu Vân Trạch liền cúi đầu thực hiện hô hấp nhân tạo.
Về sau, dưới sự kích động từ những màn đòi sống đòi c.h.ế. t của Lục Uyển Uyển, Triệu Vân Trạch nhất quyết đòi hủy hôn với tôi.
Sau khi hai bên gia đình trở mặt, Lục Uyển Uyển lại giả vờ như chẳng biết gì, lấy danh nghĩa báo đáp ân cứu mạng mà không ngừng khiêu khích Triệu Vân Trạch.
Cùng với việc người nhà họ Triệu bị cô ta dùng chút ân huệ nhỏ mua chuộc, lần lượt chấp nhận cô ta, tôi trở thành đề tài bàn tán của cả làng.
Lúc đầu, mọi người đều tỏ ra thương cảm cho tôi, nhưng dần dần, nhờ thân phận là cháu trai của đội trưởng đại đội và tin tức anh ta được làm tổ trưởng đội vận chuyển lan truyền khắp nơi, tin đồn giữa Triệu Vân Trạch và Lục Uyển Uyển cũng dần lắng xuống.
Sau khi sóng gió qua đi, Triệu Vân Trạch sắm đủ ba xoay một vang cùng
"ba mươi hai cái chân", rước Lục Uyển Uyển về nhà một cách rình rang long trọng.
Thấy cuộc sống của hai người ngày càng tốt lên, còn tôi – một bà cô không lấy được chồng – bắt đầu trở thành trò cười của cả làng.
"Chỉ có thể trách số cô ta không tốt thôi, mà đúng là vậy, một con nhỏ nhà quê làm sao sánh được với gái thành phố cơ chứ."
"Các người không biết đâu, cái cô Lục trí thức ấy mềm mại yếu đuối, eo thon m.ô.n. g nở, giọng nói thì vừa ngọt vừa mềm, lại vượng phu, chẳng trách thằng Triệu Vân Trạch nó tự nguyện chịu trách nhiệm."
Vì những lời đồn đại ấy, tôi mãi không thể gả đi được, tính tình cũng ngày càng cực đoan, chuyện gì cũng phải so bì với Lục Uyển Uyển.
Càng ngày tôi càng trở nên
"ngu dốt và thiếu hiểu biết", cuối cùng không tránh khỏi việc trở thành đối tượng bị Lục Uyển Uyển vả mặt.
Dù tôi tố cáo cô ta đầu cơ trục lợi, nhưng cuối cùng người gặp xui xẻo vẫn là tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!