Tôi bỗng bật cười, vui vì đại thù đã được báo, lại càng vui vì bản thân đã tìm được hướng đi mới trong cuộc đời.
Không còn bị giam cầm trong thù hận của kiếp trước, mà sống một kiếp người vô nghĩa.
"Cười tươi thế kia, nhặt được tiền à?"
Giọng của dì Thúy vang lên sau lưng tôi, vừa oán trách vừa như thở dài, bà vẫn còn đang giận chuyện tôi bỏ bà lại để đi với đội trưởng Hứa.
"Cũng coi như nhặt được tiền thật."
Tôi quay đầu nhìn bà, vỗ vỗ cái túi bên hông, rồi rút từ phong bì ra năm tờ tiền đại đoàn kết đưa cho bà.
Phía công an thưởng cho tôi ba trăm đồng, dì Thúy cũng có công lớn trong việc bắt được gián điệp, tôi sao có thể không giữ lời hứa.
"Có phải nhiều quá không, dì cũng chỉ la lên mấy tiếng thôi mà…"
Dì Thúy cảm động đến mức phải lau mồ hôi lòng bàn tay vào áo, rồi mới dám đưa tay ra nhận.
Nghĩ nghĩ một lúc, bà lại đếm ba tờ trả lại cho tôi.
"Mau cầm đi, đừng để dì nhìn thấy, không thì sợ dì lại không nhịn được mà giật lại đấy."
"Không cần đâu, đây là phần xứng đáng của dì mà."
Nghe tôi nói vậy, dì Thúy mới yên tâm nhận lấy, lập tức nhét tiền vào túi, cười đến nỗi không thấy cả mắt.
Có được khả năng kêu gọi dân làng mạnh mẽ như dì, đâu phải ai cũng làm được.
Dì Thúy tuy thích hóng chuyện, nhưng không phải kiểu người hay nói năng bừa bãi, cũng không tham lam.
Dì không chăm chăm nhìn vào bát cơm của người khác, chỉ lấy phần xứng đáng của mình.
Chính vì vậy, tôi rất sẵn lòng thân thiết với dì.
Biết tôi định vào công an làm việc, dì mừng đến mức vỗ n.g.ự. c thình thịch, nói sẽ giúp tôi trông chừng Triệu Vân Trạch, không cho hắn ta có bất cứ cơ hội nào ngóc đầu dậy.
14
Thời gian thấm thoắt trôi qua, năm 1984, tôi – lúc đó đã là trưởng phòng – thi đậu vào Đại học Công an, chuyên ngành điều tra tội phạm buôn người.
Nếu như trước kia tôi chọn ngành này vì cân nhắc thiệt hơn, thì giờ đây là vì đam mê.
Tôi yêu công việc công an, muốn dốc sức vì nó, muốn tỏa ra một chút ánh sáng tuy nhỏ bé nhưng không thể bị xem nhẹ.
Cũng chính năm đó, tôi tình cờ nghe được tin tức về Lục Uyển Uyển.
Cô ta đã phát điên – là kiểu điên thật sự.
Thế nhưng dù vậy, trong tù cô ta vẫn phải chịu sự giám sát 24/24 cho đến chết.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Năm 1985, khi tôi trở về đại đội Hoa Hoè để điều tra một vụ án, nơi đây đã hoàn toàn đổi khác.
Những ngôi nhà hai tầng mọc lên san sát.
Anh trai và chị dâu tôi hiện đang làm ăn buôn bán ở tỉnh thành, còn mua được nhà và vài mảnh đất có giá trị nhờ vào đề xuất của tôi, cuộc sống ngày càng sung túc.
Cha mẹ tôi không quen sống trong nhà lầu nên ở lại quê, mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ trong làng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!