12
Sau khi tên đàn ông bị công an bắt đi, hắn nhanh chóng khai ra Lục Uyển Uyển.
Hắn nói chính Lục Uyển Uyển là người cung cấp thức ăn cho hắn, nói cho hắn biết tình hình toàn bộ ngôi làng, còn giúp hắn truyền tin.
Lúc công an đến làng bắt người, Lục Uyển Uyển vẫn còn định chối cãi, liền bị tôi tát cho mấy cái trước mặt mọi người.
"Tôi nghe rất rõ, chính cô còn xúi bọn chúng đến gây sự với nhà tôi.
"Lục Uyển Uyển, cô thật sự độc ác đến mức khiến người ta căm phẫn."
Trước ánh mắt chỉ trỏ của dân làng, Lục Uyển Uyển cuối cùng cũng sợ thật, vội vàng giải thích: "Không phải như thế đâu, hắn uy h.i.ế. p tôi, hắn nói nếu tôi không làm theo, hắn sẽ g.i.ế. c tôi.
"Tôi chỉ là muốn sống, nên mới nghĩ cách tạm thời ứng phó…"
"Cô nghĩ giờ cô nói vậy thì chúng tôi sẽ tin à?"
Đội trưởng Hứa mặt lạnh như tiền hỏi.
Nghe vậy, Lục Uyển Uyển không biết cãi lại thế nào, chỉ biết mắt đỏ hoe, nước mắt to như hạt đậu lăn dài không ngớt.
Đợi đến khi Triệu Vân Trạch vội vàng chạy về, cô ta bắt đầu thút thít, nức nở nói:
"Vân Trạch, anh cứu em với… Em thật sự không có hại ai…
"Em bị ép… Hắn nói nếu em không phối hợp, hắn sẽ g.i.ế. c anh…
"Em lo cho anh nên mới… mới…"
Bị ánh mắt sắc bén của đội trưởng Hứa làm cho sợ hãi, Lục Uyển Uyển co người lại, không dám khóc to nữa.
Cô ta ôm lấy chân Triệu Vân Trạch, vẻ mặt tội nghiệp:
"Em sai rồi… Em thật sự không cố ý, chỉ là em sợ quá thôi…
"Vân Trạch, anh giúp em cầu xin một chút được không… Em biết sai rồi…"
Sự thật chứng minh, Triệu Vân Trạch cũng bất lực mà thôi.
Lúc này anh ta tay trắng, cha mẹ, anh chị dâu đều đã cắt đứt quan hệ với anh, người thì bị gánh nặng cuộc sống đè đến cong cả lưng, nào còn chút dáng vẻ phong quang năm xưa.
Tôi thậm chí còn thấy sự hối hận hiện rõ trên gương mặt anh ta.
Lục Uyển Uyển cuối cùng cũng bị đưa đi.
Những chuyện trước kia có thể cô ta còn may mắn thoát được, nhưng dính dáng đến gián điệp, thì lần này thật sự là xong đời.
Sau khi Lục Uyển Uyển vĩnh viễn rời khỏi, đại đội Hoa Hoè khôi phục lại sự yên bình ban đầu, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
13
Lần tiếp theo công an đến đại đội đã là một tháng sau.
Vừa tới nơi, họ lập tức đến thẳng nhà Triệu Vân Trạch, nhanh chóng tìm được từ đường ngầm mấy bộ sách giáo khoa cấp ba còn nguyên vẹn, cùng với đủ loại đồ cổ mà Lục Uyển Uyển lén lút mua từ huyện mang về.
"Mẹ ơi, lá gan cô ta to thật đấy!"
Dì Thúy sợ đến run cả môi, không dám nhìn trộm thêm, kéo tôi chạy đi luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!