"Chưa từng mong ước vận mệnh sai lầm, không sợ con đường nhấp nhô...."
Trong phòng khách vẫn còn ca hát. Trong bếp, Trình Anh Anh rửa một chùm nho. Cửa toilet mở ra, Lý Phong Nhiên tắt đèn bước ra.
Trình Anh Anh nhìn cậu, hỏi:
"Phong Nhiên, ăn nho không?"
Lý Phong Nhiên: Cháu đánh răng rồi.
Trình Anh Anh cười:
"Đánh răng rồi cũng ăn được mà."
Lý Phong Nhiên ngạc nhiên một chút. Cậu nhớ khi còn bé, bởi vì cậu ăn kẹo sau khi đánh răng nên bố mẹ đã nghiêm khắc phê bình cậu.
Trình Anh Anh nói:
"Tô Thất Thất ấy, đánh răng xong còn lén trùm chăn ăn đậu Hà Lan nữa."
Lý Phong Nhiên nghĩ, đó thật sự là chuyện Tô Khởi sẽ làm.
Cậu đi đến, cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng, nho nhiều nước.
"Đi về phía ước mơ, dù sai cũng không hối hận." Khang Đề và Trần Yến cầm mic song ca.
Trình Anh Anh mỉm cười:
"Có phải tụi dì đánh thức cháu không?"
Không đâu ạ. Lý Phong Nhiên lắc đầu. Hôm nay cậu ngủ không được, trong đầu vẫn nghĩ về cách đàn một bài nào đó.
Trình Anh Anh nhìn cậu chốc lát, thở dài:
"Phong Nhiên, mỗi ngày tập đàn vất vả lắm phải không?"
Lý Phong Nhiên không biết trả lời thế nào, hình như ngoài Tô Khởi, chưa ai hỏi cậu vấn đề này.
Chắc là vất vả lắm. Trình Anh Anh nói,
"Lúc cháu tập đàn, Thất Thất toàn chạy đến phá. Dì nói con bé nhiều lần rồi, con bé nói cháu một mình tập đàn cô đơn vất vả, nó đến phá là để ở cạnh cháu chọc cháu vui vẻ. Con bé này chuyện đàng hoàng không làm, cả ngày đủ thứ lý lẽ."
Lý Phong Nhiên nhai quả nho, không nói gì.
Trình Anh Anh đưa một chùm nho bỏ vào tay cậu:
"Ăn xong rồi nhanh đi ngủ đi."
Lý Phong Nhiên đứng tại chỗ một lát, bỗng nhau quay đầu lại:
"Dì Anh Anh, các dì mấy tuổi rồi?"
Trình Anh Anh vừa đi đến cạnh cửa: Hửm?
"Dì, với mẹ Thuỷ Tử và mẹ Thanh Thanh ấy, mấy dì bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Cửa sổ kính mở ra, gió đêm hơi lạnh.
Trong màn đêm dày đặc, tiếng ca vang vọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!