Đối với Tô Khởi, chuyện lên cấp 2 này càng giống với một sự thay đổi về mặt hình thức.
Cô bé bỏ chiếc hộp bút thiếc màu hồng có nắp hình Thuỷ Thủ Mặt Trăng, mặt sau của nắp bút là bảng cửu chương, bên trong dán đầy hình dán Nàng tiên cá và Hoàn Châu Cách Cách; đổi thành hộp bút hai tầng kéo ra được hình búp bê Precious Moments [1].
Mấy cây bút chì chuốt dài ngắn khác nhau được cô bé đổi thành cây bút máy đẹp đẽ. Bút chì bấm và ngòi bút cũng đổi sang mẫu cao cấp hơn.
[1] Precious Moments:
Nhưng cây bút bi mập mập bốn đầu có thể đổi giữa bốn màu đỏ, xanh lá, xanh dương với đen thì được giữ lại. Cục tẩy vừa cứng vừa thô được đổi thành cục tẩy màu be mềm mềm có in chữ cái Hàn Quốc, tẩy tập vừa nhẹ nhàng vừa sạch sẽ.
Cây thước nhỏ hình thỏ Miffy đổi thành bộ thước có thước đo góc và thước ê
-ke chuyên nghiệp hơn. Ngay cả ba lô trẻ em màu bảy sắc cầu vồng cũng được đổi thành túi đeo vai vải bố phổ biến nhất thời đó, đeo phía sau lưng nhìn siêu ngầu.
Vui không gì bằng chính là xe đẩy màu hồng hồi nhỏ của cô bé lùi xuống hạng hai, đổi thành xe đạp đua cho thiếu niên.
Hẻm Nam Giang không nằm trong khu vực của Trung học Thực Nghiệm, nhà cách trường rất xa, lại không có xe buýt đi thẳng, chỉ có thể đạp xe đi học.
Người lớn mua cho bọn trẻ xe đạp cùng kiểu, chỉ khác màu – Lương Thuỷ màu đỏ, Tô Khởi màu vàng, Lý Phong Nhiên màu xanh dương, Lâm Thanh màu xanh lá, Lộ Tử Hạo màu tím.
Trình Anh Anh vốn định mua cho Tô Khởi kiểu xe của nữ, nhưng Tô Khởi thấy Lương Thuỷ chạy xe đạp đua của nam trông phóng khoáng cực kỳ, nói cũng muốn mua kiểu của nam.
Lâm Thanh thấy mọi người đều mua giống nhau, hiển nhiên không chịu một mình lạc quẻ.
Từ đó, sáng sớm khi mặt trời lên, năm thiếu niên nhỏ mặc đồng phục chạy xe đạp qua đê sông Dương Tử, rồi băng qua phố phường thành phố đến trường, đến buổi chiều mặt trời lặn thì chạy xe qua đường phố hối hả nhộn nhịp, đến bờ sông trong vắt trong ráng chiều.
Tô Khởi thích cấp 2 lắm.
Lớp của cô là lớp Nghệ thuật và Thể thao đặc biệt nhất của toàn khối, ít hơn những lớp khác mười mấy người. Cô bé nhanh chóng hoà nhập với các bạn trong lớp.
Tiết thứ tư mỗi buổi chiều là lớp năng khiếu.
Tô Khởi được đào tạo vũ đạo chuyên nghiệp hơn hồi tiểu học. Dạy lớp cô chính là cô giáo Phạm trẻ tuổi kia.
Tô Khởi rất không thích các kỹ năng cơ bản: mở hông, ép chân, đá chân, xoạc chân, đều khiến cô bé đau khổ không chịu nổi. Nhưng Tô Khởi rất thích học nhảy với cô Phạm. Cô giáo múa ba lê và múa dân tộc vô cùng xuất sắc.
Ngoài ra trong giờ nghỉ, cô còn dạy cả lớp một vài vũ đạo Hàn Quốc thịnh hành, như của Lee Jung Hyun và S.E.S.
Cô Phạm luôn khen Tô Khởi cảm nhận điệu nhảy tốt, nhưng chưa chịu khó luyện kỹ năng cơ bản.
Tô Khởi rất ngưỡng mộ Phó Thiến. Phó Thiến rất xinh đẹp, gân cốt mềm bẩm sinh. Phó Thiến nói mình chưa từng luyện tập, bẩm sinh đã biết xoạc chân, trước sau hướng nào cũng xoạc được dễ dàng.
Nhưng Tô Khởi không làm được.
Xoạc chân là kiếp nạn lớn trong cuộc đời cô.
Nhất là khi nữ sinh trong đội nhảy một phát xoạc được ngay, mà cô bé thì vẫn gà mờ, giống cây kéo bị gỉ sét đứng tại chỗ.
Cô cảm thấy rất mất mặt, cuộc đời đều thật tối tăm.
Mỗi ngày về nhà, Tô Khởi đều đứng ở ngoài phòng, đặt chân lên cửa sổ ép chân, vừa ép vừa kêu oai oái. Tiếng kêu thảm thiết của cô bé vang vọng cả con hẻm.
Bọn Lương Thuỷ dọn ghế ra hẻm làm bài tập, bên cạnh có đốt một cây nhang muỗi, có lúc Lương Thuỷ thấy cô bạn đáng thương quá, sẽ mang một khoanh nhang muỗi đặt cạnh chân cô đuổi muỗi.
Mùa thu đến nên trời tối rất nhanh.
Bọn Lương Thuỷ chuyển sang làm bài tập ở nhà Lý Phong Nhiên, bỏ lại Tô Khởi một mình kêu than bên ngoài.
Tô Khởi hỏi Lâm Thanh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!