Lên lớp 6, Tô Khởi rất ít khi cùng nhóm bạn về nhà, vì sau giờ học mọi người đều phải đi học lớp năng khiếu.
Trình Anh Anh đã mời giáo viên âm nhạc tiểu học của Tô Khởi dạy cô bé thanh nhạc đơn giản và múa dân tộc sau giờ học.
Tô Khởi cũng không phải học qua loa, nhưng cũng không thấy chịu khó gì lắm, phần nhiều là vui chơi.
Ở thành phố nhỏ Vân Tây thời đó, là học sinh tiểu học, cô bé không hề có ý thức cạnh tranh cao gì cả.
Lâm Thanh cũng học mỹ thuật với giáo viên dạy vẽ của trường tiểu học. Giáo viên ở tại ký túc xá của trường. Tô Khởi hay chạy đến xem Lâm Thanh. Lâm Thanh vẽ tranh màu nước rất đẹp, các lớp màu chồng lên nhau, vô cùng đa dạng.
Tô Khởi chỉ biết tô một mảng lớn, cô bé muốn pha màu xanh lá nhạt, nhưng thường là ra màu vàng tơ. Một đống màu đó nằm ngoài kiểm soát của cô bé.
Ai ngờ rằng màu sắc thôi mà cũng là một chuyện khó khăn như thế. Thế nhưng cây non nhú mầm rồi biến thành màu xanh, màu đỏ, màu vàng nhìn đơn giản thế mà.
Tô Khởi thở dài:
"Tớ còn chả bằng một cái cây nữa."
Cô bé còn đến xem Lý Phong Nhiên học đàn piano.
Trước kia chỉ có cô giáo Phùng Tú Anh kiên trì với
"kế hoạch bồi dưỡng của Lưu Diệc Đình". Ngày nào Lý Phong Nhiên cũng phải học rất nhiều giờ. Bây giờ cậu giỏi vô cùng.
Lúc đánh đàn, những ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, Tô Khởi nhìn mà hoa cả mắt.
Tô Khởi không đến xem Lương Thuỷ. Cậu bé học tại một trường thể thao phía bên kia Vân Tây, mất nửa tiếng ngồi xe lận.
Thế nhưng hôm đó giáo viên thanh nhạc có việc bận, hỏi Tô Khởi có thể nghỉ học được không. Cô bé chỉ mong có thế, vui sướng chạy ra khỏi trường, liền nghĩ đến về nhà cũng không gặp được các bạn, bèn nảy ý định tạm thời đến trường thể dục.
Cuộc sống của Tô Khởi chủ yếu ở đường Bắc Môn, hiếm khi đến thành phố khác. Cô bé ngồi xe buýt nhìn trái ngó phải, cảm thấy mình như nhà quê mới lên thành phố.
Cô bé xuống xe ở trường Nhất Trung Vân Tây.
Những học sinh cấp 3 đã tan học đang ở lại gần cổng trường. Các cửa hàng và quầy quà vặt trước trường cấp 3 đẹp hơn ở trường tiểu học nhiều.
Tô Khởi không nán lại quá lâu, đi đến trường thể dục kế bên.
Vừa bước vào cổng trường, một nhóm nam sinh cao lớn chạy ngang qua cô bé. Mùi mồ hôi xộc đến, nhưng mùi đó không làm cho người khác ghét lắm, không giống mùi mồ hôi thúi trên người bố cô bé, càng khác mùi mồ hôi thúi ình ở tiệm mạt chược.
Trên sân thể dục, huấn luyện viên đang cho học sinh ném tạ, còn có học sinh đang chạy bộ. Họ mặc áo sát nách và quần đùi, để lộ vòng eo và đùi thon gọn.
Tô Khởi ngậm kẹo que Zhen Zhi Ban, vừa tò mò quan sát họ vừa đi đến sân băng khúc côn cầu.
Vừa vào sân, khí lạnh ập đến, tiếng la của huấn luyện viên và tiếng hô của bọn trẻ vang vọng khắp sân băng. Một nhóm trẻ con hơi lớn một chút lướt vèo vèo qua mặt Tô Khởi, giống như con sếu lướt qua mặt hồ.
Tô Khởi chạy đến lan can nhìn vào trong.
Trên mặt băng to như thế, các vận động vân nhỏ đi qua đi lại, huấn luyện viên đúng bên cạnh vỗ tay: Chú ý chỗ rẽ!
Tô Khởi lướt nhìn một vòng, rất nhanh đã thấy Lương Thuỷ. Cậu mặc bộ đồng phục thể thao màu đỏ, chân mang giày trượt băng, đứng phía bên kia sân băng nói gì đó với huấn luyện viên, vừa nói vừa chỉnh lại dây mũ bảo hiểm. Không biết vì sao mà cậu mãi không gài được dây nón.
Sau cùng, cậu gài qua quýt rồi trượt ra mặt băng.
Lúc này, không biết tại sao mà bốn, năm thiếu niên khác trên mặt băng đều đừng lại, vòng ra bên cạnh sân, không uống nước thì cũng là nói chuyện với huấn luyện viên.
Thế nhưng, mọi người đều cố tình hoặc vô tình hướng ánh mắt ra nhìn giữa sân.
Lương Thuỷ dường như không nhìn thấy, đứng ở vạch xuất phát làm tư thế xuất phát tiêu chuẩn, có lẽ trong lòng tự vang lên tiếng súng lệnh xuất phát, đột ngột chạy thật nhanh. Lượt chạy đầu của cậu chưa vững lắm, nhưng sau khi qua chỗ rẽ đầu tiên, cậu liền tăng tốc trong nháy mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!