Chương 9: (Vô Đề)

Kết quả của kỳ thi Olympic Toán tổ chức đầu tháng 11 đã được công bố chỉ vài ngày sau kỳ thi giữa kỳ. Khi biết mình đoạt giải Nhất, Cơ Phi Nghênh hơi bất ngờ – cô vốn tưởng nhiều nhất mình chỉ được giải Nhì mà thôi.

Sáng thứ Hai, trong lễ chào cờ, nhà trường tiến hành tuyên dương những học sinh đạt giải trong kỳ thi Olympic Toán. Hơn mười học sinh được vinh danh xếp hàng dưới khán đài chuẩn bị lên nhận giải.

Cơ Phi Nghênh lặng lẽ đếm số lượng – trong 13 học sinh chỉ có 4 người không đến từ các lớp chọn. Toàn khối có 16 lớp, dù số học sinh lớp chọn chưa đến 1/10 tổng số, nhưng lại chiếm phần lớn trong danh sách đoạt giải, hơn nữa Trình Thích và một nam sinh khác còn giành được giải Nhất danh giá nhất. Đúng là khối học sinh phát triển không đều chút nào.

Đang thầm cảm thán, cô bỗng bắt gặp ánh mắt của Cố Chính Vũ đang nhìn mình vài lần với vẻ ngạc nhiên, sau đó quay sang nói gì đó với Trình Thích. Trình Thích liền nhìn về phía cô, ánh mắt trong trẻo lướt qua người cô.

Cơ Phi Nghênh thoáng sững người, nhưng không hiểu hai người họ đang nghĩ gì.

13 học sinh lần lượt bước lên khán đài nhận thưởng, được đích thân hiệu phó trao giải.

Hiệu phó là một người phụ nữ trung niên hiền từ, vừa thấy nữ sinh trước mặt chỉ mặc mỗi chiếc áo thun ngắn tay của đồng phục, không khỏi lo lắng hỏi:

"Ôi chao, em mặc thế này không lạnh à?" Bà không ngờ trời lạnh thế này mà vẫn có học sinh mặc áo cộc tay, lại còn là một cô gái cao gầy.

Giờ đã là cuối tháng 11, hôm nay gió thổi rất mạnh, trời lạnh buốt, hơn ba nghìn học sinh bên dưới đều mặc áo khoác mùa thu của đồng phục.

Lúc này Cơ Phi Nghênh mới hiểu vì sao khi nãy Cố Chính Vũ và Trình Thích lại nhìn mình như thế.

Cô vội xua tay: "A, không lạnh đâu ạ!" Cô là kiểu người coi trọng hình thức hơn sự thoải mái, chưa bao giờ để tâm đến chữ "lạnh".

Hiệu phó vỗ vai cô: "Lần sau nhớ mặc thêm áo nhé, đừng để bị cảm lạnh!" Trong số mười mấy học sinh được thưởng chỉ có ba nữ sinh, mà cô lại còn đoạt giải Nhất, quả thực rất đáng quý.

Buổi trưa, trong lớp 9 chỉ có khoảng mười mấy học sinh lác đác ở lại lớp.

Cô giáo Từ bước vào, đi đến chỗ Cố Chính Vũ:

"Cố Chính Vũ, Cơ Phi Nghênh đâu rồi?"

"Em cũng không biết." – Cậu gập quyển tạp chí lại, "Giữa trưa cậu ấy rất ít khi ở lại lớp. Để lát em hỏi thử giúp cô…" Cô mới chuyển đến lớp 9 hơn hai tháng, nhưng dường như chỉ có tiết học mới thấy mặt, giờ nghỉ trưa thì hầu như không thấy bóng dáng đâu.

Cô Từ vỗ vai cậu: "Không sao, cô đợi thêm một chút vậy."

Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cậu:

"Cố Chính Vũ, hôm qua cô có nói chuyện với mẹ em, kỳ thi giữa kỳ lần này em làm khá tốt, hãy cố giữ vững phong độ…"

Trò chuyện dăm câu, cô Từ đứng dậy chuẩn bị rời đi thì thấy Cơ Phi Nghênh bước vào lớp.

Cô lập tức gọi cô lại, kéo cô ngồi bên cạnh và khẽ hỏi:

"Cơ Phi Nghênh, hôm qua họp phụ huynh sao ba mẹ em không đến?"

Cô sững người một chút rồi ngập ngừng nói:

"Dạ… ba mẹ em bận, không đến được ạ." Việc chuyển lớp quả thật phiền phức, cái gì cũng phải nói lại từ đầu.

Cô giáo chủ nhiệm cảm thấy khó hiểu:

"Là ba mẹ em quá bận sao? Nhưng dù bận đến mấy cũng không thể lơ là chuyện học của em được! Em mới chuyển vào lớp, cô cần tìm hiểu rõ tình hình… Vậy thế này đi, em về nói với ba mẹ, cô muốn hẹn gặp riêng họ để trao đổi."

Dù sao thì học sinh này cũng chỉ mới chuyển đến lớp 9 học kỳ này, là giáo viên chủ nhiệm, cô bắt buộc phải nói chuyện với phụ huynh một lần.

Cơ Phi Nghênh ngẩng đầu nhìn thẳng cô giáo, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

"Cô giáo, có chuyện gì cô cứ nói với em là được rồi ạ."

Cố Chính Vũ nghiêng đầu nhìn sang Cơ Phi Nghênh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!