Chương 57: Ngoại truyện: Khoảnh khắc ngọt ngào

Dư Thanh Tuyền đang học tiến sĩ ở Brooklyn, New York, trước đây Cơ Phi Nghênh vẫn luôn muốn sang New York thăm cô, nhưng hai cô gái đều bận rộn với đề tài nghiên cứu, không thể thu xếp thời gian, đành liên tục trì hoãn cuộc gặp. Mãi mới sắp xếp được thời gian rảnh trùng nhau, Cơ Phi Nghênh đặt được vé máy bay liền bay ngay qua.

Đề tài của Dư Thanh Tuyền khá áp lực, ngoài việc lên lớp còn bắt đầu theo thầy hướng dẫn làm đủ loại nghiên cứu. Trong hai năm du học ở New York, cô lần lượt quen biết vài du học sinh người Hoa, trong đó có một người cũng học ở trường Y như cô, lần gặp này khiến cô khá xúc động.

Sáng ngày thứ hai sau khi Cơ Phi Nghênh đến New York, Dư Thanh Tuyền dẫn cô đi dạo quanh trường một vòng, sau đó hai cô gái lại ra trung tâm thành phố chơi nguyên buổi chiều, gác lại hết áp lực nghiên cứu, vui vẻ chơi đùa cả ngày.

Tối hôm đó, sau khi chia tay Dư Thanh Tuyền, Cơ Phi Nghênh quay lại khách sạn trả phòng, gọi một cuộc điện thoại cho Trình Thích.

Dạo gần đây anh đang bận đàm phán một vụ mua lại, bận đến mức hầu như không có thời gian gọi điện cho cô. Sau khi nói chuyện ngắn qua điện thoại, Cơ Phi Nghênh đến nhà hàng tầng hai của khách sạn đợi anh.

Trong hai năm học tiến sĩ, cô có nhiều đề tài, anh cũng bận nghiên cứu, cơ bản đều là Trình Thích đến chỗ cô thăm cô. Suốt hai năm qua, anh không biết đã bay bao nhiêu chuyến chỉ để gặp cô. Năm nay anh càng ít thời gian rảnh, có khi bay trong ngày rồi lại về luôn, nhưng dù bận thế nào, hai tháng anh nhất định đến gặp cô một lần.

Gặp kỳ nghỉ thì cả hai cố gắng thu xếp thời gian để cùng đi du lịch. Mỗi lần đi đâu cũng đều do anh lo hết mọi việc: đặt vé máy bay, đặt khách sạn, lên lộ trình lái xe đều được anh chuẩn bị từ trước, còn Cơ Phi Nghênh chỉ cần chơi thôi. Chu Vân Kỳ nghe xong liền nói cô quá hạnh phúc, bởi vì mỗi lần cô và Nhan Thiếu Thông đi chơi đều phải cùng nhau bàn bạc.

Đến nhà hàng đã hẹn, cô ăn xong suất ăn của mình, anh vẫn còn đang bàn chuyện với người khác. Cơ Phi Nghênh vừa đợi vừa đọc sách.

Anh thích đọc sách, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ lấy sách ra đọc, Cơ Phi Nghênh bị ảnh hưởng từ anh, lúc rảnh cũng thường xuyên đọc sách.

Trước đây cô chỉ mua sách chuyên ngành, sau đó mua thêm vài quyển tiểu sử và tiểu thuyết, rồi lại mua cả sách kinh tế. Mỗi lần Trình Thích đến đều cầm sách cô mua ra đọc, có quyển cô mới đọc được một nửa anh đã đọc xong. Năm ngoái cô đọc một cuốn sách kinh tế bán chạy viết về công ty Oracle, không nhớ nổi tên một kỹ sư trong đó, hỏi anh thì anh nhớ rành rẽ.

Chờ gần một tiếng, Trình Thích nhắn tin nói phải trễ hơn nữa mới bàn xong.

Cơ Phi Nghênh nhắn lại là mình đang đọc sách, cất điện thoại rồi tiếp tục đọc.

Cứ thế chờ đến tám giờ rưỡi.

Khi Trình Thích đến tìm cô, cô đang ngồi yên trên ghế sofa đọc sách.

Lúc lật sách cô nhận ra sự hiện diện của anh, ngẩng đầu liền thấy anh, lập tức mừng rỡ gấp sách lại.

Trình Thích thấy cô tuy cười rạng rỡ nhưng trong mắt vẫn hiện chút mỏi mệt, trong lòng không khỏi thương xót, ôm eo cô đứng dậy: "Xin lỗi, đợi lâu rồi đúng không?"

"Không sao. Em đọc gần xong rồi." Cơ Phi Nghênh giơ quyển sách trong tay lên. Ban đầu đi chơi cả ngày đã hơi mệt, nhưng vừa thấy anh là mọi mỏi mệt đều tan biến, lại tươi tỉnh rạng rỡ.

Trình Thích giúp cô xách hành lý, Cơ Phi Nghênh theo anh rời khách sạn.

Về đến căn hộ của anh, Trình Thích sắp xếp đồ đạc cho cô, rồi vào bếp lấy đồ uống cho cô.

Lúc còn ở khách sạn đọc sách, cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng sau một ngày đi chơi, giờ gặp được anh, cả người thả lỏng hoàn toàn, ngồi một lát trên sofa là cơn buồn ngủ kéo tới.

Trình Thích từ bếp đi ra liền thấy cô cuộn mình trên sofa, đôi mắt đã díp lại không mở nổi.

Anh đặt đồ xuống, ngón tay chạm lên gò má cô, khẽ gọi.

Cô nghiêng đầu tựa vào tay anh, líu ríu một câu: "May mà trường em gần, không thì hôm nay không gặp anh được là phải về rồi." Từ Boston bay sang cũng chỉ mất một tiếng.

Anh nghe xong bật cười, cúi đầu dịu dàng hôn lên má cô: "Ừm."

Quan sát kỹ khuôn mặt cô, anh đảo mắt nhìn quanh rồi bế cô vào phòng ngủ.

Đề tài của cô bận rộn, thời gian rảnh so với hồi đại học bị thu hẹp rất nhiều, có lần cả hai gần như chẳng có nổi thời gian gặp nhau. Có lần cô từng bực bội than thở qua điện thoại, lúc trước nếu nộp đơn vào trường anh cũng đâu tệ — hồi học đại học, cô luôn lấy MIT làm mục tiêu, đến tận năm tư sau khi hai người ở bên nhau mới bắt đầu dao động.

Mơ màng nhận thấy mình bị anh bế lên giường, Cơ Phi Nghênh vội mở mắt: "Sao không gọi em dậy?" Còn phải tắm mà.

Trình Thích vuốt tóc cho cô, những ngón tay thon dài nhẹ chạm lên má cô: "Anh có gọi. Ngủ đi."

"Vậy còn anh?" Cô nghĩ tới chuyện quan trọng, lập tức ngồi bật dậy.

Đây là căn hộ tạm của anh ở New York, dĩ nhiên không thể so với nhà ở San Francisco, chỉ có một phòng ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!