Một công ty phần mềm muốn mua lại chương trình mà Cơ Phi Nghênh đã phát triển từ năm nhất. Sáng thứ Sáu, cô đến khu phần mềm để ký hợp đồng và bàn giao tài liệu kỹ thuật liên quan. Trên đường về ký túc xá, cô gặp một đàn anh trong phòng thí nghiệm.
"Cơ Phi Nghênh, anh nghe cô Vương nói em cũng vào dự án của cô ấy à?"
"Vâng ạ. Anh, dự án này còn có ai nữa vậy?"
Đàn anh nhớ lại, đáp:
"Anh, Trần Hạo, Vương Lệ Na... Hình như chỉ có hai sinh viên đại học, ngoài em còn có Chiêm Chí Cường."
Anh đi cùng cô một đoạn, vừa đi vừa kể tình hình dự án hiện tại, còn nói thứ Ba tới sẽ họp nhóm, bảo cô gộp mã hệ thống lại.
Cơ Phi Nghênh suy nghĩ nhanh, nói:
"Mai em nộp được không ạ? Em muốn sửa lại chút code."
"Không phải em đã làm xong rồi à?" Anh nhớ là tuần trước cô đã viết xong phần quan trọng và chạy rất ổn.
"Làm xong rồi, nhưng em nghĩ độ ổn định hệ thống vẫn còn có thể cải thiện thêm..."
Điều cô ưu tiên nghĩ tới vẫn là hiệu năng của hệ thống.
Đàn anh lắng nghe cô phân tích, không chỉ ngạc nhiên vì sự nghiêm túc cẩn trọng của cô, mà còn kinh ngạc trước việc với khối lượng sửa lớn như vậy, cô lại nói chỉ cần một ngày là xong.
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
"Được thôi. Em sửa lại đi, đến lúc đó anh kiểm tra mã lại lần nữa."
Đúng dịp trường tổ chức đăng ký cuộc thi mô hình toán học thường niên. Thỉnh thoảng đến thư viện, Cơ Phi Nghênh thấy sách liên quan đến mô hình toán đều đã bị mượn hết. Nhìn những sinh viên khác tất bật chuẩn bị thi đấu, cô bất chợt nhớ đến cảnh mình từng thức trắng đêm trong phòng máy để lập trình.
Hai đàn anh đã từng cùng cô tham gia cuộc thi năm đó sắp tốt nghiệp. Một người tên là Hàn Bằng mời cô và đội viên còn lại là Diệp Duy Hải đi ăn như một bữa tiệc chia tay. Bữa ăn có thể mang theo người thân, bạn gái của Diệp Duy Hải cũng là bạn chung, nên cùng đi luôn.
Trong bữa tiệc, mọi người nhắc lại chuyện thi đấu năm đó, Hàn Bằng nửa đùa nửa thật:
"Sớm biết mình không học thạc sĩ mà đi làm luôn, thì đã không kéo tụi em tham gia mô hình toán nữa rồi."
Anh vốn không học ngành máy tính, tham gia chủ yếu vì giải thưởng và điểm cộng học phần.
Cơ Phi Nghênh hơi nhướng mày, quay sang Diệp Duy Hải:
"Nghe giống kiểu qua cầu rút ván quá."
Diệp Duy Hải giả vờ lắc đầu:
"Cơ Phi Nghênh, giờ em mới nhìn ra bộ mặt thật của ảnh hả? Hồi đó ảnh coi tụi mình là bàn đạp đó."
Anh hỏi điểm TOEFL của cô. Hàn Bằng nghe được bèn hỏi:
"Hồi đó em không nghĩ tới việc học dự bị trực tiếp à? Không phải thi GRE, còn tiết kiệm được lệ phí nữa."
"Nhưng phải thi SAT mà." Cơ Phi Nghênh cười, nghĩ một lát rồi nói,
"Hồi cấp ba em đột nhiên muốn vào đây học, thấy nơi này có nhiều thứ mình muốn học. Với lại mấy người bạn thân của em khi đó đều muốn thi vào đại học ở thành phố A, em cũng nghĩ nếu học ở đây thì có thể thường xuyên gặp họ, sau này học thạc sĩ ra nước ngoài cũng chưa muộn."
Bạn gái Diệp Duy Hải tò mò hỏi:
"Vậy mấy người bạn đó bây giờ học ở đâu? Cũng ở thành phố A à?"
Cơ Phi Nghênh mỉm cười đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!