Chương 44: (Vô Đề)

Hành lang ký túc xá yên tĩnh, các bạn nữ phòng bên cạnh vừa thi xong chiều nay, đều đã ra ngoài chơi cả.

Thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua dưới lầu, âm thanh cao su nghiền lên mặt xi măng vang lên, nhưng do khoảng cách quá xa, nên khi vọng tới tai đã trở nên mờ nhạt.

Cơ Phi Nghênh nằm nghiêng, áp điện thoại lên tai:

"Trong phòng tớ không có ai, đèn cũng tắt rồi, tớ nghe thấy tiếng xe chạy dưới lầu."

"Chỉ có mình cậu trong phòng thôi à?"

Cô "ừm" một tiếng, giải thích:

"Mấy bạn kia đi họp rồi, tối nay viện bọn tớ có buổi họp."

Trình Thích nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô một mình nằm trên giường trong bóng tối, trong lòng chợt trào lên một cảm giác khó gọi tên.

Bọn họ đã bao lâu rồi không gặp nhau?

Từ tháng Năm đến nay, 206 ngày. Hơn nửa năm trời.

Vì từng tham gia nhiều kỳ thi học sinh giỏi, nên lượng kiến thức tiếp thu sớm hơn người khác, từ thời cấp hai cậu đã đọc sách về thuyết tương đối. Khi học về thuyết tương đối rộng, cậu biết rằng không gian có thể bị bẻ cong, không gian và thời gian có tính dẻo.

Vật chất và năng lượng có thể làm thay đổi thời gian và không gian, sự cong vênh của không gian, sự méo mó của thời gian có thể khiến khoảng cách biến đổi.

Nhưng trong hiện thực, một vùng Thái Bình Dương mênh mông lại ngăn cách giữa không gian và thời gian của họ.

Một giây sau, Trình Thích mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã trở lại bình thản.

Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rạng đông mơ hồ hiện lên ở đường chân trời, New York được bao phủ bởi một lớp sương mờ buổi sớm.

Cậu dịu giọng nói:

"Nói chuyện với tớ thế này có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu không?" Trong lòng cậu cũng không chắc điều này là tốt hay không.

"Không sao, tớ không ngủ được."

Virus cảm cúm đang hoành hành trong cơ thể cô, các khớp xương mỏi rã rời, gần như không còn sức để cầm điện thoại, cô hơi do dự:

"Tớ nói chuyện với cậu một lát được không?"

"Tất nhiên được rồi. Cậu muốn nói gì nào?"

Cô bệnh đến mơ mơ màng màng, đầu óc cũng chậm lại, nhất thời không biết mình muốn nói gì với cậu.

Nhưng cậu rất nhanh đã gợi chuyện:

"Gần đây cậu đang làm dự án gì vậy?"

"Gần đây à? Tớ đang viết một hệ thống quản lý an toàn cho một công ty." Cái đầu vốn bị virus đè nặng giờ trở nên nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy giọng cậu.

"Làm lâu chưa?"

"Từ đầu học kỳ đến giờ, chắc khoảng hai tháng rồi..."

Giọng nói truyền từ điện thoại ra khàn khàn yếu ớt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng điện yếu ớt nuốt mất.

Trình Thích nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, gọi khẽ:

"Cơ Phi Nghênh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!