Chương 40: (Vô Đề)

Hôm nay là thứ Bảy, cả Lão Nhị và Liễu Diệp đều đã ra ngoài, Lão Đại thì ngồi trên giường mở laptop xem phim.

Cơ Phi Nghênh chào một tiếng, tháo ba lô xuống rồi mang đồ rửa mặt ra phòng nước rửa tay.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, sắc trời xanh nhạt, từng cụm mây trắng lớn nở bung, lơ lửng trên không trung.

Lão Đại thấy cô từ phòng nước trở về, lấy vài quyển sách trong ba lô đặt lên bàn, sau đó dùng dây buộc tóc lại gọn gàng, trông có vẻ sắp ra ngoài, không khỏi hỏi:

"Cơ Phi Nghênh, lại ra ngoài à?"

"Ừ, bạn cấp ba của tớ tới, đang đợi dưới lầu."

Lão Đại gật đầu: "Vậy chơi vui nha."

Cơ Phi Nghênh đeo ba lô lên vai, tiện tay khép cửa:

"Vậy tớ đi đây."

Cô chạy ra khỏi tòa nhà ký túc, đến chỗ hai cậu con trai đang đứng chờ:

"Giờ mình đi đâu đây?"

Cố Chính Vũ buổi tối còn phải quay về họp với các cán bộ Hội Sinh viên, liền đề nghị:

"Hay là mình đi ăn trước?"

Trình Thích gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Phi Nghênh:

"Được không?"

Cô tất nhiên đồng ý:

"Được chứ."

Cơ Phi Nghênh dẫn hai người băng qua khuôn viên trường, đi về phía cổng đông.

Lúc này đã gần sáu giờ, đúng giờ cao điểm học sinh kéo nhau ra nhà ăn, người qua lại trên đường ngày càng đông. Không ít sinh viên lướt qua đều nhìn về phía cậu con trai mặc áo sơ mi đi bên lề đường.

Cơ Phi Nghênh lặng lẽ liếc nhìn Trình Thích đang nghe điện thoại.

So với lần gặp vào tháng Năm năm lớp 12, anh gần như không thay đổi — ngũ quan vẫn hoàn hảo không chê vào đâu được, đôi mắt trầm tĩnh, chân mày sắc lạnh, từng đường nét sắc sảo thanh thoát.

Nhưng cũng có đôi chút thay đổi — thời gian trong một năm qua dường như đã chạm khắc thêm phần trầm tĩnh và từng trải lên khí chất vốn đã nổi bật của anh.

Giọng anh vẫn như trong trí nhớ: lạnh và rõ ràng.

Nói mấy câu xong anh cúp máy, Cơ Phi Nghênh nhớ mang máng nghe được anh nói từ "khách sạn", bèn hỏi:

"Trình Thích, cậu ở khách sạn nào?"

Anh đọc tên khách sạn.

Cơ Phi Nghênh gật đầu.

Đó là một khách sạn năm sao nổi tiếng, cách trường khoảng mười mấy phút đi xe, khá thuận tiện cho việc đi lại.

Lão Nhị và Liễu Diệp vừa từ siêu thị sinh viên trở về, từ xa đã thấy Cơ Phi Nghênh, ánh mắt lập tức chuyển sang cậu con trai đi bên cạnh cô, không hẹn mà cùng trợn tròn mắt nhìn.

Cơ Phi Nghênh cũng nhìn thấy hai người, giơ tay chào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!