Mùa hè, ban ngày dài hơn mùa đông.
Những đám mây trắng lớn lững lờ trôi trên bầu trời, ánh nắng nhẹ nhàng tỏa xuống, phủ đều khắp khuôn viên trường, len lỏi đến mọi góc nhỏ, từng đợt ấm áp nhẹ nhàng theo nhịp rung rinh của tán lá mà lan dần xuống mặt đất.
Cây cối trong trường dưới ánh nắng bừng lên sức sống căng tràn, màu xanh xen kẽ đậm nhạt, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc, hòa vào không khí của buổi chiều một mảng ấm áp dịu dàng.
Buổi chiều, Cơ Phi Nghênh đến thư viện trả sách và mượn giúp Cố Chính Vũ hai quyển tài liệu chuyên ngành.
Sau khi rời khỏi thư viện, ước chừng còn phải chờ Cố Chính Vũ một lúc nữa mới đến nơi, cô không có việc gì làm bèn lấy điện thoại ra chơi game giết thời gian.
Khi Cố Chính Vũ đến gần, anh thấy cô tay phải ôm sách, tay trái cầm điện thoại chăm chú chơi, áo phông trắng, quần jean sẫm màu, dáng người mảnh mai in bóng dưới tán cây râm mát.
Gió nhẹ thổi qua, cành lá lay động, từng tia nắng rơi lấp lánh trên mái tóc cô, gương mặt thanh tú dịu dàng như dòng suối ấm từ trong làn hơi nước.
Từ xa nhìn lại, cô mang theo chút linh động và vài phần an tĩnh.
Không biết từ lúc nào, trên người cô đã có thêm một điều gì đó — điều mà anh không thể gọi thành tên.
Trong khoảnh khắc ấy, anh nhìn cô, lòng bất giác rơi vào một hồi ức.
Chợt nhận ra cô gái trước mắt đã thay đổi rất nhiều.
Trong ký ức, cô từng là một người thẳng thắn, bốc đồng, đôi khi đột ngột nhảy ra trước mặt anh khiến anh giật mình.
Từ khi lên đại học, tính cách cô dường như đã dần trở nên điềm đạm hơn.
Thời gian đã để lại những dấu vết dịu dàng trên người cô.
Cơ Phi Nghênh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình đầy suy tư, liền thoát khỏi trò chơi, thu điện thoại lại, khẽ cười:
"Lớp trưởng cũng có lúc thất thần cơ à?" Hiếm thấy thật đấy.
Cố Chính Vũ hoàn hồn, khẽ lắc đầu, như thường ngày mà phản bác lại:
"Là cậu mới ngẩn người ấy."
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác may mắn — may mắn vì anh và cô là bạn, mà còn là một loại bạn bè thân thiết hơn bạn bè thông thường.
Một lúc sau, Cố Chính Vũ lại nhìn cô lần nữa, rồi mở miệng:
"Cơ Phi Nghênh, tớ bỗng nhiên phát hiện cậu rất xinh đẹp."
Cơ Phi Nghênh thoáng sửng sốt, cô không quen nghe những lời kiểu này — nhất là từ miệng Cố Chính Vũ.
Cô nghiêng đầu, hơi nhướng mày, giọng nói cũng không còn lí lắc như mọi khi:
"Lần *****ên nghe cậu nói như vậy, thật sự không quen chút nào."
Cố Chính Vũ chỉ cười.
Cơ Phi Nghênh đưa sách trong tay ra cho anh:
"Tớ giữ giùm cậu, hay giờ đưa luôn?"
"Giờ đưa tớ đi. Thi xong tớ sẽ trả lại."
Cơ Phi Nghênh lắc đầu:
"Không cần gấp đâu, tớ có thể gia hạn cho cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!