Ký túc xá ở tầng bốn, khu sinh hoạt phía dưới có trồng vài hàng cây, tán lá xanh um tươi tốt. Gió mùa hè thổi qua, khiến cành lá xào xạc rung động. Gió lùa vào phòng, mang theo làn không khí mát rượi dễ chịu.
Cơ Phi Nghênh cầm điện thoại trong tay, nhưng lại chẳng biết nên làm gì, cứ ngẩn người đứng đó.
Dường như mạch máu trong tim bị cơn gió lạnh ấy ảnh hưởng, chậm lại chỉ trong khoảnh khắc, khiến não bộ cũng trở nên trì trệ.
Cậu ấy đang du học ở Mỹ, đã gần một năm rồi chưa gặp lại.
Thế nhưng vào đúng ngày cô bị thương, lại bất ngờ nhận được tin nhắn từ cậu.
Gió vẫn tiếp tục thổi vào từ khung cửa, lướt qua má cô để lại cảm giác mát lạnh.
Lòng bàn tay nắm lấy điện thoại dường như lại bắt đầu rịn mồ hôi, hơi ẩm thấm vào từng kẽ ngón tay.
Gió thổi khiến tay cô có chút lạnh buốt, nhưng trái tim thì đập nhanh hơn, máu chảy dồn dập.
Vài giây sau, Cơ Phi Nghênh mới nhớ ra phải trả lời tin nhắn. Cô cầm máy, gõ một dòng:
"Không sao, không nghiêm trọng đâu, vài hôm nữa sẽ ổn."
Từ cửa sổ nhìn ra là một màu xanh ngút ngàn. Dưới lầu những hàng cây vươn lên mạnh mẽ, lá cây xanh thẫm trải dài khắp tầm mắt, dưới ánh nắng chiếu rọi như thể có thể ép ra cả nước màu xanh.
Cơ Phi Nghênh thu lại tầm nhìn, bắt đầu thu dọn đồ đạc, bỏ sách cần đọc và sách cần trả lại thư viện vào trong balo.
Liễu Diệp từ phòng rửa mặt trở về, thấy cô như đang chuẩn bị ra ngoài, liền hỏi:
"Cơ Phi Nghênh, cậu đi phòng thí nghiệm à?"
"Không, mình đi thư viện đọc sách." Cả phòng đã ôn tập được mấy ngày, riêng cô thì chưa đụng đến sách vở gì.
Liễu Diệp treo khăn lên, ngồi lên giường, vừa cầm cốc nước vừa nói: "Lão đại nói có vài câu muốn hỏi cậu, chắc lát nữa sẽ đến tìm."
Cơ Phi Nghênh "Ừ" một tiếng, "Mình tìm được chỗ ngồi sẽ nhắn tin cho chị ấy."
Thu dọn xong, cô khoác balo rời khỏi phòng.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng xuyên qua tầng mây rải khắp mặt đất, chân trời phủ một lớp vàng nhạt, mây trắng như bạc, bầu trời xanh có phần mờ nhạt, trải rộng khắp tầm mắt. Lá cây đung đưa theo gió, khu giảng đường phía xa ẩn hiện phía sau tán cây. Gió nhẹ lướt qua gò má cô, thật dịu dàng, mang theo chút ấm áp thấm vào lòng.
Khi cô vừa đến cửa thư viện, điện thoại rung lên:
"Sao lại bị thương vậy?"
Xem ra Cố Chính Vũ chỉ nói với cậu ấy chuyện cô bị trật chân.
Cô nhắn lại:
"Đang chơi bóng, nhảy lên bắt bóng hậu vệ hơi sớm, lúc tiếp đất đứng không vững nên trật cổ chân."
Vào trong thư viện, cô trả sách ở quầy, rồi lên phòng đọc tầng ba, tìm một góc khuất để ngồi xuống.
Sắp xếp xong đồ đạc, cô lấy sách ra chuẩn bị đọc, rồi nhắn tin cho lão đại vị trí cụ thể của mình.
Sau khi nhắn tin, Cơ Phi Nghênh mở ứng dụng lịch trong điện thoại, xem ngày tháng.
Vài hôm trước Diêu Gia Tuấn có liên lạc với cô — bên Anh đã bắt đầu nghỉ hè.
Giờ là tháng Sáu, một số đại học ở Mỹ cũng có thể đã nghỉ.
Cô quay lại tin nhắn trước đó, gõ thêm một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!