Chương 29: (Vô Đề)

Từ trường đến bến xe, Cơ Phi Nghênh đi bộ trong trạng thái tâm trí lơ đãng, suốt dọc đường không ngừng hồi tưởng lại những khoảnh khắc từng ở bên Diêu Gia Tuấn và Đơn Lâm Lâm.

Đến bến xe, xe buýt vừa rời đi, cô liền vào sạp báo gần đó mua một cuốn tạp chí phần mềm. Trên giá trưng bày xếp đầy các loại tạp chí khác nhau, cô lướt qua một lượt rồi tiện tay cầm một cuốn lên lật xem vài trang, sau đó quay lại trạm xe tiếp tục chờ.

Lúc này đã hơn sáu giờ, mặt trời đã khuất bóng từ lâu. Phía chân trời xa xa nhuộm một lớp mây chiều nhàn nhạt ánh vàng, một mảng lớn mây xám cuộn lại thành khối nặng nề lơ lửng trên trời, như thể có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Giữa các khe hở mây hé ra nền trời xanh nhạt.

Ánh chiều tà dần buông xuống mặt đất, ánh sáng ban ngày chậm rãi rút lui, dãy núi phía xa dưới lớp sương chiều dần trở nên mơ hồ. Màu xanh lam của bầu trời hòa quyện với sắc xám của hoàng hôn tạo thành một gam màu lưng chừng giữa lam và xám.

Cơ Phi Nghênh xuất thần nhìn về phía bầu trời xa xa, ngẩn ngơ dõi theo khung cảnh hoàng hôn đang dần nuốt chửng những đỉnh núi ở đường chân trời.

Đã là tháng Năm rồi.

Năm lớp 12 trôi qua hơn nửa lúc nào chẳng hay. Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Trong đầu cô chợt vang lên lời thầy phụ trách khối từng nói với mình.

Cô biết mình nên toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Những ngày sau đó, việc học của Cơ Phi Nghênh vẫn không có gì thay đổi, vẫn tiếp tục ôn tập theo tiến độ của giáo viên.

Khi tháng Năm trôi qua ngày cuối cùng, tháng Sáu nối tiếp đến, kỳ thi đại học thường niên cuối cùng cũng bắt đầu.

Sáng ngày thi thứ ba là môn Vật Lý, Cơ Phi Nghênh và Cố Chính Vũ thi cùng phòng.

Lúc này thời gian làm bài đã qua hơn một nửa, Cơ Phi Nghênh đang giải câu hỏi lớn cuối cùng. Sau khi tính ra kết quả, cô cẩn thận kiểm tra toàn bộ bài làm, đúng lúc đó chuông báo hết giờ vang lên.

Toàn bộ khuôn viên trường bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, học sinh từ các phòng thi đổ ra, chỉ trong vài phút, hành lang và cầu thang giảng đường đã chật cứng người.

Cố Chính Vũ và Cơ Phi Nghênh sóng bước xuống cầu thang. Cố Chính Vũ hỏi:

"Cậu làm xong hết chưa?"

"Xong rồi, còn cậu?"

Cậu gật đầu: "Tớ cũng làm xong. Nhưng lúc nãy khi giám thị thu bài, tớ lướt qua thấy có khá nhiều bạn xung quanh chỉ viết được một ít cho hai câu cuối."

Trên đường ra, họ gặp Hứa Đình Đình và Tào Chi Kỳ, Hứa Đình Đình gần như muốn khóc:

"Đề khó quá! Hai câu cuối tớ hoàn toàn không hiểu gì cả."

"Cả tớ cũng không làm xong, đề Vật Lý năm nay thật sự quá khó." – Tào Chi Kỳ cũng cảm thấy kinh hãi, thần sắc có phần hoang mang – "Không biết đề Hóa học có khó không nữa."

Cả nhóm học sinh cùng rời khỏi giảng đường, thầy cô dạy Vật Lý và giáo viên chủ nhiệm đã chờ sẵn ở dưới, ngoài cổng trường là hàng dài phụ huynh đang ngóng đợi.

Học sinh lớp 1 vây quanh thầy Vật Lý ríu rít than vãn:

"Thầy ơi, đề khó quá!"

"Đúng đó! Thầy ơi, em làm không xong…"

"Thời gian chẳng đủ gì cả…"

"Nếu em thi không tốt thì sao ạ?"

Thầy giáo dạy Vật Lý cười tươi động viên mọi người:

"Không sao đâu! Chúng ta làm không xong thì học sinh trường khác càng không xong hơn."

Cô giáo chủ nhiệm, cô Từ cũng an ủi: "Đúng rồi, bây giờ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi thư giãn vài ngày cho thoải mái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!