Nhà của Cơ Phi Nghênh cách trường hơi xa, nên hầu như mỗi trưa cô đều ở phòng đọc của tòa nhà Khoa học Kỹ thuật để đọc tạp chí giết thời gian.
Sau khi đọc xong ba cuốn tạp chí, cô nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ 50 phút rồi, liền giật mình đứng dậy.
Vừa ra khỏi phòng đọc, không khí oi bức lập tức ập đến từng đợt.
Bên dưới tòa nhà Khoa học Kỹ thuật có trồng một hàng cây, cành lá um tùm, rậm rạp vươn lên bầu trời. Một cơn gió mát thoảng qua, những cánh hoa tím nhạt từ trên cao rơi lả tả xuống, cánh hoa dài và cong, chạm đất rồi lăn tròn vài vòng.
Cơ Phi Nghênh đứng dựa lan can nhìn một lát, dần cảm thấy không khí không còn quá ngột ngạt như lúc nãy nữa, nhưng rồi bỗng chốc bừng tỉnh — chết rồi, sắp trễ học!
Hôm nay mới là ngày thứ hai cô học ở lớp mới.
Cô vội vàng chạy về phía tòa nhà dạy học.
Hoa dại ven đường không thể hái, cây tử kinh bên đường cũng không thể ngắm!
Sau tiết Văn *****ên buổi chiều, lớp trưởng Cố Chính Vũ bước lên bục giảng, phân công thời gian và nội dung trực nhật của từng nhóm.
Cơ Phi Nghênh nhận ra cậu chính là một trong hai nam sinh mà cô gặp lúc trưa cùng với Diêu Gia Tuấn, nên cô lén liếc nhìn thêm vài cái.
Ngồi tại chỗ, nghe được vài câu, cô liền cảm thấy lớp trưởng này ăn nói rất mạch lạc, từng chi tiết nhỏ đều được sắp xếp đâu ra đấy, không thiếu một ly.
Tuần học *****ên của học kỳ mới cứ thế trôi qua một cách âm thầm, học sinh cũng dần dần thoát khỏi tâm trạng phấn khích ban đầu, nhịp học tập của trường bắt đầu trở lại quỹ đạo.
Hôm nay là thứ Năm, tiết cuối cùng buổi sáng của lớp 9 là tiết tự học. Không ít nam sinh coi đây là tiết thể dục, cầm bóng rổ và bóng đá rồi chạy thẳng ra sân thể thao; còn vài nữ sinh thấy lớp ồn quá thì mang sách đến thư viện hoặc phòng đọc để làm bài tập.
Cơ Phi Nghênh làm xong bài tập Toán, liền lấy sách Hóa ra để tiếp tục làm bài – tiết thứ ba sáng nay là Hóa, thầy giáo đã giao một đống bài tập.
Nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào mấy bài Hóa trước mặt thì lại không thể tiếp tục làm. Mỗi lần đang nghĩ đến một nửa thì dòng suy nghĩ bị ngắt quãng, mà sách Hóa cô cũng đã giở đi giở lại đến hai lần rồi.
Đối với môn Hóa – một môn khoa học tự nhiên nhưng có thiên hướng học thuộc – cô xưa nay vẫn không thể tiếp thu trôi chảy như Toán hay Lý. Huống hồ sau khi chuyển sang lớp này, bài tập các môn chính đều khó lên một bậc rõ rệt, cả lượng bài lẫn độ khó đều gần như chạm ngưỡng đề thi học sinh giỏi.
Cô quen tay xoay bút, ánh mắt dừng lại trên ba chữ "Canxi Cacbonat".
Thôi bỏ đi, nghĩ nữa chắc tẩu hỏa nhập ma mất!
Cơ Phi Nghênh thở dài một hơi, quay người lại — đúng lúc nam sinh có gương mặt thanh tú ngồi phía sau cô cũng đang làm bài tập Hóa.
Nguyễn Thừa Hạo thấy cô quay đầu, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn.
Cơ Phi Nghênh hít sâu một hơi: Thôi thì liều một lần vậy! Phải chủ động bước ra chứ.
Cô giơ vở bài tập lên, nhanh chóng hỏi:
"Bạn ơi, làm phiền chút, hai chất này phản ứng với nhau sẽ tạo thành gì vậy?"
Nguyễn Thừa Hạo cúi đầu liếc vở cô một cái, rồi nói:
"À, bài này hả, để tớ giải thích cho."
Vừa nói vừa tiện tay kéo quyển vở của cô lại, bắt đầu giảng từng bước một cách rõ ràng.
Cơ Phi Nghênh tập trung lắng nghe. Cuối cùng khi cậu hỏi: "Hiểu chưa?" thì cô gật đầu:
"Cảm ơn cậu nhé!" Rồi chuẩn bị quay người lại.
Nguyễn Thừa Hạo đẩy vở bài tập của mình về phía cô:
"Tớ tên Nguyễn Thừa Hạo, không phải là 'bạn ơi' đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!