Chương 17: (Vô Đề)

Gần đây đang diễn ra một giải cầu lông mở rộng rất lớn. Trong tờ báo ngày hôm qua có đăng vài tin tức liên quan, đến trưa Cơ Phi Nghênh đặc biệt mang báo vào lớp.

Giờ ra chơi, cô hào hứng đem tờ báo khoe với Dư Thanh Tuyền:

"Cho cậu xem cái này! Có một bài phóng sự siêu buồn cười!" Vừa nói vừa lật đến trang có bài viết về giải cầu lông.

"Ái chà, cảm ơn cảm ơn nha!" Dư Thanh Tuyền cười tươi như hoa, đưa tay nhận lấy tờ báo.

Bỗng nhớ ra lời bạn cùng bàn nói với mình lúc trước, cô ngẩng đầu:

"Cơ Phi Nghênh, bạn cùng bàn tớ nói chiều nay tiết hoạt động sẽ cùng tụi mình chơi cầu lông."

Từ sau khi lên lớp 11 và đổi chỗ, Dư Thanh Tuyền mới ngồi cạnh Cố Chính Vũ. Mỗi khi nói đến cậu ta với các bạn nữ cùng phòng hoặc với Cơ Phi Nghênh, cô luôn dùng từ "bạn cùng bàn" để thay thế.

"Được thôi!" Cơ Phi Nghênh đương nhiên rất hoan nghênh. Cố Chính Vũ vẫn học cùng tiết thể dục cầu lông với cô và Dư Thanh Tuyền, thỉnh thoảng cũng tham gia tiết hoạt động với họ.

"Nhưng cậu ấy nói tốt nhất nên rủ thêm một người nữa để chơi đôi." Dư Thanh Tuyền cũng tiện thể nói luôn đề xuất hợp lý từ bạn cùng bàn.

Thực ra trình độ cầu lông của Cố Chính Vũ rất cao, mấy lần học thể dục, dù Cơ Phi Nghênh và Dư Thanh Tuyền liên thủ, đánh với một mình cậu ấy cũng chỉ hòa. Nhưng nếu cậu ấy muốn đánh đôi, Cơ Phi Nghênh tất nhiên sẵn sàng chiều theo, bèn nói:

"Được, để cậu ấy gọi thêm một người nữa đi."

Có cao thủ tham gia, tiết hoạt động tự nhiên sẽ thú vị hơn. Tuy đã từng chơi với lớp trưởng nhiều lần, nhưng trong lòng cô vẫn không kìm được mong chờ tiết chiều.

Dư Thanh Huyền gật đầu: "Được, lát nữa tớ nói với cậu ấy."

Sau tiết Toán, Cơ Phi Nghênh bị cô giáo Đường gọi lên văn phòng. Lúc đi ra thì tình cờ gặp Cố Chính Vũ, hai người cùng quay lại lớp.

Trong sân có mấy hàng cây phượng tím, cánh hoa màu tím nhạt chen lẫn với lá xanh, tạo nên một khung cảnh rực rỡ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện về tiết hoạt động chiều. Cố Chính Vũ nói:

"Tớ đã rủ Trình Thích đi cùng rồi, vừa đủ để đánh đôi."

Cơ Phi Nghênh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ngạc nhiên nhướng mày:

"Cậu ấy không phải đi học bồi dưỡng thi Vật Lý à?" Chiều thứ năm là thời gian dành cho bồi dưỡng thi Vật Lý và Hóa học, những học sinh đó rất hiếm khi có thời gian tham gia hoạt động tự do.

Giọng Cố Chính Vũ rất nhẹ nhàng:

"Hôm nay không phải học. Thầy dạy Vật Lý của họ có việc." Thực ra cậu cũng đã lâu không chơi cầu lông với Trình Thích rồi.

Cơ Phi Nghênh chợt nghĩ ra:

"Cậu ấy có mang vợt không? Có cần tớ mượn giúp một cái?" Cô biết bình thường Trình Thích học môn bóng đá, chưa chắc có sẵn vợt cầu lông ở trường. Còn Diêu Gia Tuấn thì có để sẵn một cây vợt, mấy lần cô từng mượn dùng rồi.

Cố Chính Vũ lắc đầu, ra hiệu không cần lo lắng:

"Không sao, vợt của cậu ấy để ở ký túc xá, trưa quay về lấy cũng tiện."

Giờ ăn trưa, căn tin vẫn đông đúc như thường, trước mỗi quầy lấy cơm đều là hàng dài học sinh, khắp nơi đều thấy bóng người.

Sau khi mua cơm xong, Cơ Phi Nghênh bưng khay đi về phía quầy lấy đũa.

Lê Mặc cũng đang cầm khay chuẩn bị lấy đũa, thấy cô thì hơi ngạc nhiên:

"Cơ Phi Nghênh, cậu ăn một mình à?"

"À, không phải. Bạn tớ đi tìm chỗ ngồi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!