Chương 15: (Vô Đề)

Không biết từ lúc nào, nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi đã kết thúc bài nói dài dòng của mình, đám học sinh bắt đầu thỏa sức ăn uống.

Hứa Đình Đình cảm nhận điện thoại rung lên, đưa tay lấy ra:

"À đúng rồi, mình thật sự không để ý luôn đó."

"Cậu ấy chơi cầu lông cũng cầm vợt tay trái mà." – Dư Thanh Tuyền từng đánh cầu lông với Cơ Phi Nghênh gần một học kỳ, chuyện này cô rõ ràng.

Cơ Phi Nghênh gật đầu:

"Ừ. Tay phải của mình ngoài viết chữ ra thì chẳng làm được gì."

Cố Chính Vũ dùng khuỷu tay huých người bên cạnh:

"Trình Thích, chúc mừng cậu cuối cùng cũng tìm được đồng loại rồi nhé."

— Cậu ấy cũng thuận tay trái sao?

Cơ Phi Nghênh sững người, nhìn sang Trình Thích. Quả nhiên, cậu ấy cũng cầm đũa tay trái.

Trình Thích khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua tay cô, rồi cúi đầu tiếp tục ăn. Ngón tay cậu thon dài, sạch sẽ, màu da hơi ngăm, tư thế cầm đũa vừa tao nhã vừa đẹp mắt. Chiếc đồng hồ tối qua đeo bên tay trái hôm nay được chuyển sang tay phải.

Mấy học sinh ngồi cùng bàn bắt đầu bàn tán về chuyện thuận tay trái. Cơ Phi Nghênh bị hỏi mấy câu, lần lượt trả lời. Trình Thích cũng không tránh khỏi, đáp một câu, may mà sự tò mò của đám bạn không kéo dài, chẳng mấy chốc đã chuyển sang chủ đề khác.

Ăn xong, học sinh lại lên xe đến địa điểm tiếp theo. Xe du lịch chạy thẳng đến quảng trường dưới chân núi mới dừng lại.

Lưng chừng núi có mấy ngôi chùa cổ kính, tường đỏ mái vàng, ẩn mình giữa rừng núi, càng toát lên vẻ cổ xưa.

Xuống xe, hướng dẫn viên dặn dò kỹ càng các vấn đề an toàn, rồi học sinh được tự do đi chơi. Cơ Phi Nghênh và Dư Thanh Tuyền men theo con đường nhỏ hẹp lên đến lưng chừng núi, vào thăm ngôi chùa lớn nhất trong quần thể chùa chiền, sau đó hai cô thấy mệt nên từ cửa sau đi ra, định xuống quảng trường dưới chân núi nghỉ ngơi.

Ra tới cửa sau thì gặp Cố Chính Vũ và Lê Mặc cùng mấy nam sinh khác. Diêu Gia Tuấn nhìn về phía Dư Thanh Tuyền, hỏi:

"Các cậu xem xong hết rồi à?"

Dư Thanh Tuyền đưa mắt nhìn qua mấy cậu con trai, trả lời:

"Chưa đâu, bọn mình chỉ vào ngôi chùa lớn ở giữa thôi. Còn các cậu vào hết tất cả rồi à?"

Lê Mặc đáp:

"Bọn mình vừa từ ngôi chùa cao nhất xuống."

"Trong đó có gì đặc biệt không?" – Cô hỏi tiếp.

"Cũng không có gì nhiều, chỉ là một ngôi chùa nhỏ. Các cậu có thể vào thắp một nén hương." – Cố Chính Vũ đáp.

"Thế tụi mình khỏi lên nữa ha? Nghỉ ngơi một chút?" – Cơ Phi Nghênh nghe xong lời lớp trưởng, thấy cũng không cần lên nữa, bèn hỏi ý Dư Thanh Tuyền.

Cố Chính Vũ lập tức nhướng mày, giọng trêu chọc:

"Cơ Phi Nghênh, cậu không gắng nổi nữa rồi hả? "Thân thể mười sáu, trái tim sáu mươi" là để nói cậu đấy."

"Cậu ấy mới mười lăm, nhỏ hơn cậu một tuổi đó." – Diêu Gia Tuấn tốt bụng nhắc nhở. Lớp 9 có khá nhiều bạn nhỏ tuổi hơn các bạn khác một hai tuổi, Cố Chính Vũ cũng nằm trong số đó.

Ánh mắt sáng trong của Lê Mặc lướt qua người Cơ Phi Nghênh, hỏi:

"Cơ Phi Nghênh, cậu có phải học vượt lớp không?"

"Đúng vậy, tớ không học lớp 5 và lớp 8."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!