Công ty du lịch đặt cho học sinh trong khối phòng tiêu chuẩn đôi. Sau khi tắm rửa xong, Cơ Phi Nghênh vốn định cùng Dư Thanh Tuyền sang phòng khác chơi bài, nhưng đúng lúc tivi đang phát trực tiếp một trận quần vợt, cô liền ở lại phòng xem thi đấu, dự định xem xong rồi mới qua sau.
Xem hơn nửa tiếng, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc. Cô cầm điều khiển đổi qua vài kênh, toàn là phim truyền hình, nên liền tắt tivi rồi bước ra khỏi phòng.
"Tìm thấy cô ấy rồi! Đằng kia kìa!"
Từ sảnh lớn vang lên một giọng nói quen thuộc, phấn khởi gọi tên cô:
"Cơ Phi Nghênh!"
Cơ Phi Nghênh ngạc nhiên quay đầu lại, vừa thấy rõ người đến liền không kìm được nụ cười rạng rỡ:
"Là mấy cậu à!" – cô nhảy chân sáo chạy đến chỗ mấy người bạn cũ.
Trên mặt Diêu Gia Tuấn nở một nụ cười nhẹ:
"Bọn tớ chuẩn bị ra ngoài uống chút gì đó, định rủ cậu đi cùng. Mới vừa rồi còn đang định tìm ai hỏi xem cậu ở phòng nào."
Nam sinh lớp 4 lúc nãy gọi tên cô trêu đùa:
"Cơ Phi Nghênh à, tìm một người nổi tiếng như cậu thật là gian nan đấy!"
Đơn Lâm Lâm vừa nhìn thấy Cơ Phi Nghênh liền lập tức bám lấy, thân thiết khoác lấy cánh tay cô, giọng ngọt như kẹo:
"Sư phụ~"
Cơ Phi Nghênh cũng khoác một bên vai cô bạn, cười đáp:
"Ây da, lâu lắm không gặp rồi." – Hồi lớp 10, cô thường tranh thủ giờ nghỉ trưa giảng bài toán cho Đơn Lâm Lâm, từ đó cô bạn gọi cô là "sư phụ". Đơn Lâm Lâm vốn thân với Diêu Gia Tuấn, nhờ vậy mà Cơ Phi Nghênh cũng bắt đầu thân thiết với cậu.
Đơn Lâm Lâm chớp đôi mắt long lanh nhìn cô:
"Sư phụ, lúc chiều mình thấy cậu khi đang leo núi, định gọi cậu đấy."
"Tớ cũng thấy các cậu, nhưng lúc đó xa quá."
Diêu Gia Tuấn đứng bên cạnh, hỏi:
"Sao nào, giờ đi được chưa?"
"Ái chà, mặt mũi tớ đúng là lớn thật đấy, đến cả hội trưởng cũng đích thân đến mời, tất nhiên phải đi rồi!" – Cơ Phi Nghênh hào hứng đồng ý, "Đợi tớ một chút, tớ về phòng thay giày đã."
Thay giày xong, Cơ Phi Nghênh bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Vừa xoay người, ánh mắt vô thức liếc về phía đối diện – phòng của Lê Mặc và Nguyễn Thừa Hạo – nơi mà Dư Thanh Tuyền và Hứa Đình Đình đang ở đó chơi bài.
Cô còn đang do dự không biết có nên ghé vào nói với hai cô bạn một tiếng hay không thì "cạch" một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra. Ánh đèn ấm áp dịu dàng từ trong phòng tràn ra, đều đều phủ lên sàn đá cẩm thạch sáng bóng ngoài hành lang.
Một nam sinh đứng nơi cửa ra vào, mặc đồ thường ngày, vóc dáng cao ráo thẳng tắp, diện mạo tuấn tú như thể bước ra từ áp phích phim điện ảnh. Dưới ánh đèn vàng nhạt phủ lên người cậu, các đường nét sâu hút càng trở nên rõ ràng, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc.
Cơ Phi Nghênh bất ngờ, vẫy tay về phía Trình Thích:
"Hey, cậu cũng ra ngoài à?"
Trình Thích một tay vịn lên tay nắm cửa, dáng người cao lớn đứng thẳng như tượng tạc. Cậu hơi nhướng đôi lông mày sắc nét, nhìn cô gái trong bộ đồ thường ngày:
"Cậu định ra ngoài à?"
"Ừ." – Cơ Phi Nghênh dùng tay chỉ về phía sảnh nơi mấy người bạn cũ đang đợi, ra hiệu:
"Tớ chuẩn bị đi uống nước với mấy người bạn cũ. Còn cậu cũng định ra ngoài à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!