Chương 47: (Vô Đề)

Mấy tháng sau.

Phương Mộc cầm hộp đồ đi vào thang máy, ngẩng đầu nhìn lên cười: 

"Hôm nay tan làm sớm như vậy?"

"Sinh nhật mẹ nên xin nghỉ nửa ngày, đợi lát nữa sẽ lái xe về nhà. Còn cậu? Cũng tan làm sớm à?"

"Ừ, trong nhà có việc."

"Ừ, sáng nay có xem tin tức, công ty bạn trai cậu đưa ra thị trường à? Chúc mừng chúc mừng?" Nói Bạn trai với một người đàn ông vẫn có hơi kỳ quái, anh ta cười gượng gạo, thầm nghĩ điều kiện của hai người này cũng không tệ, sao lại đi lên con đường này chứ?

Một tiếng Đinh, thang máy mở ra. Anh ta cười khan ra ngoài: Gặp lại sau.

Phương Mộc cũng cười: Hẹn gặp lại.

Khi về đến nhà, trong phòng khách tối đen. Phương Mộc đặt hộp lên bàn, lấy ra một lồng bánh bao trong hộp bỏ vào khay. Anh cầm một ly nước đi vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường.

Gian phòng cũng là một màu đen, rèm cửa đóng chặt. 

Lý Bích trần thân trên đang ngủ. Phương Mộc cầm bánh bao nhúng giấm: 

"Đã ngủ mười bốn tiếng rồi, ngồi dậy ăn chút gì đi."

Ừ…

Lý Bích túm tay anh chậm rãi ngồi dậy, tóc rối bì, mắt cũng khép hờ không quá tỉnh táo, cúi đầu cắn bánh bao vào miệng: 

"Nhiều giấm hơn một chút."

Phương Mộc dùng đũa gắp một cái khác, chấm nhiều hơn một chút. Lý Bích lại cúi đầu nuốt, lần này không nói gì nữa.

Hai người yên lặng một đút một ăn, không bao lâu khay đã rỗng tuếch. Lý Bích uống nước súc miệng, lại rút ra một miếng khăn giấy lau miệng: Bảy giờ tối rồi hả?

"Bốn giờ. Hôm nay anh tan làm sớm."

Lý Bích lấy khay trong tay anh đặt lên bài, kéo tay Phương Mộc vào trong quần mình, hít một hơi thật sâu. Phương Mộc cúi đầu nói: Muốn như vậy sao?

Lý Bích không lên tiếng, kéo anh lên giường, để anh bước qua ngồi trên chân mình, hai người hôn nhau. Mấy tháng qua vội vàng đưa ra thị trường, mỗi ngày Lý Bích đều ở công ty mười mấy tiếng đồng hồ, về nhà lập tức ngả người ra ngủ, đã rất lâu không làm loại chuyện này.

Lý Bích bóp eo anh, mười ngón tay đan xen.

Hôm nay vật kia có hơi gấp, Phương Mộc cau mày nhẫn nhịn, cố gắng thích ứng dị vật xâm nhập. Tư thế của Lý Bích có hơi bất tiện, hắn xoay người đè anh xuống, mắt đối mắt với anh, chậm rãi đâm vào.

Không bao lâu, Phương Mộc khẽ rên rỉ.

Một giờ sau, trên giường đã là một mảnh hỗn loạn.

Lý Bích không nhúc nhích nằm trên người Phương Mộc, khẽ vuốt ve sau gáy anh:

"Đã đưa ra thị trường rồi."

Ừ… Cả người Phương Mộc đều là mồ hôi:

"Em có thể thoải mái một chút."

"Em bận rộn sẽ quên anh." Lý Bích hôn nhẹ lên trán anh: 

"Tháng sau anh phải đến Mỹ tham gia hội thảo nghiên cứu khoa học, em đi với anh, tiện thể đi chơi một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!