Chương 43: Yêu tinh chạy vội

Ngày thứ hai, Tần Mục bị tiếng la hét của thôn dân làm thức tỉnh, tiến lên dò hỏi, thế mới biết tối hôm qua phu canh đột nhiên chết bất ngờ, khiến các thôn dân sợ hết hồn.

Tối hôm qua Tần Mục chặt cây, chém ngã đại thụ phía sau thì bên trong lòi ra một con rắn to, đã rất đáng sợ, không nghĩ tới phu canh lại chết trong đêm khuya, khiến các thôn dân hoảng loạn, bàn tán xôn xao.

Đôi vợ chồng kia nâng cái mâm, bên trên phủ vải đỏ, trên vải đỏ là một ít lễ vật thù lao, nói: "Bà đỡ, tiểu huynh đệ, chúng ta đều là những người nghèo, cũng không có vật gì tốt nhưng chút ít đồ này các ngươi nhất định phải nhận lấy."

Tần Mục đang muốn chối từ, người mù nói: "Mục nhi, nhận lấy đi, không nên để cho người nhớ mãi lòng tốt của con."

Tần Mục thu hồi mấy món đồ trên vải đỏ rồi cáo từ hai vợ chồng. Thanh niên kia cười nói: "Tiểu huynh đệ bản lĩnh vô song, tài năng xuất chúng, tương lai nhất định là rồng phượng trong nhân gian!"

"Rồng phượng có gì tốt?"

Tư bà bà nói: "Gan rồng mật phượng chỉ là món ngon trên bàn, đừng trở thành long phượng, trở thành người ăn thịt long phượng."

Hai vợ chồng kia nhìn nhau, Tư bà bà phất phất tay: "Trở về đi. Mục nhi, người mù, chúng ta tiếp tục đến chợ phiên!"

Tần Mục đuổi kịp tiểu lão thái bà, hiếu kỳ hỏi: "Bà bà, tối qua xảy ra chuyện gì? Người làm phép chính là phu canh kia sao? Hắn chết như thế nào? Còn có, tối hôm qua viên thuốc màu bạc trôi nổi trước mi tâm của con là thế nào? Lần trước không phải bà nói người trong thôn chúng ta đều là bình thường sao? Sao con có cảm giác người bình thường của những thôn khác không giống người bình thường của thôn chúng ta."

"Đâu ra nhiều vấn đề thế hả?"

Tư bà bà vô cùng đau đầu, hướng ánh mắt cầu cứu người mù, người mù cười cười đi về phía trước, bịch một tiếng va vào thân cây, ngất đi.

Tư bà bà giẫm lên mặt người mù mấy cái, người mù nhất định không tỉnh.

Tần Mục liền vội vàng vác người mù lên, ánh mắt mong đợi nhìn Tư bà bà, Tư bà bà rút một cây châm từ trong rổ ra và đâm vào mông người mù, cái mông người mù xì xì phun máu nhưng vẫn hôn mê như cũ.

Tư bà bà bất đắc dĩ, hấp háy mắt nói: "Phu canh chính thực là cao thủ ma đạo nuôi rắn kia, bản lĩnh ngược lại cũng không yếu, hắn dùng chính là Ma Ảnh Huyễn Ma công, là một môn thần thông của Thiên Ma giáo, rất là lợi hại, khiến người ta khó lòng phòng bị. Ta dùng pháp thuật ném đá giấu tay, làm bóng của hắn bị thương, dựa vào cái bóng để đánh bản thể hắn bị thương.

Tâm ma của ta quấy phá, đã từng đáp ứng một người, suốt đời không thể gây tổn thương cho đệ tử Thiên Ma giáo, vì lẽ đó ta chỉ muốn cho hắn biết khó mà lui. Lạnh lùng hạ sát thủ không phải là ta mà là người mù."

Tần Mục hấp háy mắt nói: "Ngân hoàn lại là chuyện gì? Có phải là kiếm hoàn hay không? Có phải bà bà cũng tinh thông kiếm thuật hay không?"

Con mắt của Tư bà bà hấp háy, một già một trẻ nháy mắt với nhau, nháy đến con mắt mỏi nhừ. Tư bà bà cắn răng, lại chọc vào mông người mù một châm, người mù vẫn không chịu tỉnh.

"Ngân hoàn? Khặc khặc, con nói là cái này?"

Tư bà bà lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một viên thuốc màu bạc, Tần Mục liền vội vàng gật đầu, nói: "Bà bà dạy con kiếm thuật đi!"

Tư bà bà thở dài, nói: "Không phải là không muốn dạy con mà là không thể dạy. Kiếm thuật của ta tuy rằng cũng có thể được xếp hạng, nhưng không cách nào xếp vào hạng đệ nhất thiên hạ. Con học kiếm thuật của ta, nhân gia liền sẽ không dạy con, vì lẽ đó có đánh chết ta cũng không thể truyền cho con."

Tần Mục thất vọng, tinh thần lập tức chấn động: "Kiếm thuật đệ nhất thiên hạ? Là trong thôn chúng ta sao?"

"Con không nên nghĩ vớ vẩn."

Tư bà bà cảnh cáo nói: "Nếu con đi cầu ông ta thì ông ta sẽ càng không dạy, chỉ khi ông ấy nghĩ thông suốt mới dạy cho con! Hiện tại trên người con đã học nhiều loại tuyệt học, bất luận một loại nào đều chưa thể nói là tinh thông, đợi khi nào ở cùng cảnh giới con có thể dùng quyền đánh thắng Mã gia, đao chẻ đồ tể, thương chọc người mù, chạy thắng người què, lúc đó mới nghĩ cách rèn luyện kiếm pháp!

Khi đó, ông ta không truyền thì chúng ta ép ông ấy truyền!"

Người mù ngáp một cái, chầm chậm nói: "Kiến thức ông ta cao nhất, tu vi sâu nhất, những năm này càng thêm khủng bố, chúng ta cùng lên cũng chưa chắc có thể đánh thắng được ông ta."

"Ngươi cam lòng tỉnh rồi?" Tư bà bà giận dữ, lại chọc vào mông ông ta một châm.

Người mù từ trên lưng Tần Mục nhảy xuống, chống gậy nói: "Dù sao thì chuyện này để ngươi giải thích vẫn tốt hơn, ta giải thích không được. Chuyện giết phu canh ta có thể giải thích một chút, Ma Ảnh Huyễn Ma Công của tên phu canh kia rất là lợi hại, đã có thể làm đến mức hoán đổi giữa bóng và người, thân thể không phải bản thể, cái bóng mới là bản thể. Quyết đấu với hắn nếu chỉ công kích bản thể của hắn thì sẽ bị cái bóng của hắn giết chết.

Khi hắn muốn giết ta thì bị ta dùng trúc trượng giết cái bóng của hắn, đóng đinh hắn trên mặt đất."

Tần Mục suy nghĩ một chút, nói: "Nuôi rắn như thế rồi dùng tinh khí và hồn phách tiên thiên của trẻ mới sinh là tu luyện cái gì?"

Người mù nói: "Bà bà, ngươi tinh thông công pháp ma đạo nhất, ngươi giải thích đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!