Chương 32: Gương vỡ lại lành

Hoa Vô Ý ở xa, lúc chạy đến thì xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến trước rồi.

Đội cảnh sát cực kỳ đau đầu. Khi họ tới hiện trường thì thấy một người nằm ở ngoài xe, một người nằm ở trong xe, tình trạng của người ngoài xe tương đối thảm, còn người trong xe thì bất tỉnh.

Căn cứ vào cuộc gọi báo án, người đó nói rằng vợ của anh ta đang gặp nguy hiểm, lén gọi điện thoại cho anh ta. Bởi vì trên tay vợ anh ta có gắn một thiết bị định vị vệ tinh cho nên anh ta biết rõ vợ mình đang ở đâu.

Như vậy, dựa vào cuộc báo án này, đội cảnh sát có thể xác định được 8 phần người phụ nữ đang bất tỉnh trong xe là người bị hại, về phần người nằm ngoài xe kia thì họ lại không thể xác định được.

Bởi vì tình trạng của người này tương đối thê thảm, cổ, tay, sườn, lưng, chỗ nào cũng có vết thương. Mà những vết thương này trông giống như là bị một con vật to khỏe nào đó cắn, nhưng xung quanh lại không hề phát hiện được dấu tích của con vật nào như thế cả, chỉ thấy trong balo leo núi của người bị hại có một cái thùng rác làm bằng kim loại.

Tuy nhiên khi phát hiện khẩu súng bên cạnh người đàn ông thì đội cảnh sát lập tức bắt người này lại. Ở Trung Quốc, việc sử dụng súng trái phép được coi là tội lớn!

Hoa Vô Ý ngồi trên xe quân đội đi tới. Xuống xe với Hoa Vô Ý còn có một Thiếu tá, hai Trung úy khiến đám cảnh sát ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì thế?

Thượng tá Đường nghe nói vợ của Hoa Vô Ý xảy ra chuyện, lúc đầu định dẫn thêm vài người đi cùng nhưng bị Hoa Vô Ý từ chối, nếu không thì người tới đấy bấy giờ còn nhiều hơn nhiều.

Hoa Vô Ý lập tức xác định tình trạng của Cửu Ca, thấy cô không bị bất kỳ chấn thương nào, chỉ bị trúng thuốc mê nên bất tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên ngộ độc thuốc mê cũng không phải là chuyện nhỏ, có loại thuốc mê dược tính rất mạnh có thể khiến cho người hít phải hôn mê sâu, sau đó tử vong.

Hoa Vô Ý không dám xem thường, anh lo lắng đứng bên cạnh xe cứu thương nhìn nhân viên y tế tiến hành cấp cứu cho Mục Cửu Ca.

Sau khi đeo mặt nạ oxi cho Cửu Ca, nhân viên y tế trẻ tuổi nói với Hoa Vô Ý: "Chúng tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện. Chúng tôi không biết trong thuốc mê có thành phần gì, vừa rồi kiểm tra sơ qua cũng không cho kết quả gì nhiều. Cần phải đến bệnh viện để tiến hành xét nghiệm máu, sau khi phân tích mới tìm thuốc giải được."

"Đi đến bệnh viện quân khu đi, cách nơi này cũng không xa lắm." Vị Thiếu tá nói.

Hoa Vô Ý nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 12 phút sáng.

Cứu người quan trọng hơn. Tuy cảnh sát có rất nhiều nghi ngờ nhưng hiện tại cũng chỉ có thể đưa hai người bị thương tới bệnh viện..

Sau khi được tiêm thuốc trung hòa thuốc mê, Cửu Ca nhanh chóng tỉnh lại.

Mà tên tài xế xấu số cũng bị cảnh sát xác định danh tính thông qua ảnh chụp, thì ra hắn ta nằm trong danh sách tội phạm truy nã.

Lúc này đã gần một giờ chiều.

Trong phòng bệnh, Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca bằng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không hề dùng ánh mắt trách móc để nhìn cô, điều này khiến cô càng thêm lo lắng.

"Mẹ em…"

"Anh đã nhờ bác sĩ công ty tới viện điều dưỡng kiểm tra, cậu ấy nói dì Tô không sao cả. Hòa Thượng đã bắt đầu làm thủ tục cho dì Tô xuất ngoại. Nếu như không có vấn đề gì thì ngày mai mẹ em có thể xuất phát."

"Nhanh thế á?" Cửu Ca yên vừa yên tâm, vừa giật mình.

"Công ty anh uy tín lắm." Hoa Vô Ý nói sự thật, nhưng có điều anh không nói rằng Hòa Thượng đã đi thẳng đến Đức, Anh, trực tiếp nhờ đại sứ quán bật đèn xanh cho dì Tô và hai ông bà Mục, nếu không thì làm sao có thể lấy được visa nhanh như vậy chứ. Về phần hộ chiếu thì cứ theo quy định đóng đầy đủ phí, tìm vài người, sau 2 giờ là có thể lấy được.

"Từ giờ trở đi, em chỉ cần tập trung thi cho tốt thôi. Lát nữa cảnh sát đến, em đừng kể chuyện Yêu Yêu ra nhé. Nếu họ phát hiện thì tính sau, còn nếu họ chưa phát hiện thì chúng ta không nên chủ động đề cập trước."

Cửu Ca gật đầu, cô đâu phải con ngốc, robot lợi hại như Yêu Yêu chắc chắn có liên quan đến chuyện buôn bán cơ mật của công ty Trọng Vũ, sao có thể tùy tiện tiết lộ được chứ.

Mục Cửu Ca cắn răng, quyết định hỏi: "Em gây ra cho anh nhiều phiền toái lắm phải không? Nhất định bây giờ anh đang rất hối hận…"

Hoa Vô Ý đè một ngón tay lên môi cô, tiện thể ngồi xuống giường, nói: "Ngày anh cầu hôn em, em không hề giấu diếm mọi chuyện mà kể hết cho anh. Sau khi sống chung, anh cũng biết em đang gặp rắc rối. Khi lấy em, anh đã biết rõ trách nhiệm và nghĩa vụ mình sắp gánh vác. Cho nên sau này em đừng hỏi anh có hối hận hay không nữa, vì điều này là không cần thiết, em nhớ chưa?."

Cửu Ca miễn cưỡng mỉm cười: "Cũng giống như anh đã biết trước sản phẩm mình sẽ mua bị lỗi, vì thế nên khi phát hiện nó bị hỏng thì anh cũng không phàn nàn chứ gì?"

Chân mày của Hoa Vô Ý thoáng cau lại, có vẻ như anh hơi tức giận.

Nhưng Cửu Ca cũng không chắc chắn lắm, bởi vì người đàn ông này rất ít thể hiện cảm xúc ra ngoài.

"Cửu Ca, em quá tự ti rồi." Hoa Vô Ý thẳng thừng nhận xét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!