Đó là một thanh niên chừng 20 tuổi, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, đeo thẻ công tác, một tay cầm thùng dụng cụ, một tay cầm một bản kẹp.
"Tính toong tính toong." Tên thanh niên đó nhấn chuông, sau đó tiếp tục gõ cửa: "Xin chào, công ty Gas đến kiểm tra khí ga đây. Xin hỏi có ai ở nhà không?"
"Em quen không?" Hoa Vô Ý hỏi Cửu Ca.
Cửu Ca lắc đầu: "Em không biết, phí dùng ga của em đều thanh toán qua tài khoản, chưa từng ra ban quản lý, cũng chưa từng thấy người nào của công ty gas đến nhà kiểm tra cả."
"Trùng hợp thế?" Trịnh Dã sờ sờ cằm.
"Hay là em đi ra ngoài một lát, biết đâu họ đến kiểm tra thật…."
"Khoan đã!" Hoa Vô Ý kéo cô lại: "Mọi người nhìn xem, cậu ta đang lấy chìa khóa ra kìa."
"Chìa khóa?" Cửu Ca nhìn sang màn hình.
Trong màn hình, tên thanh niên đợi một lúc, không thấy ai ra mở cửa bèn áp tai lên cửa nghe ngóng. Xác định trong nhà không có ai, cậu ta bỏ thùng dụng cụ xuống, lấy một cái chìa khóa từ trong túi ra.
Sắc mặt của Cửu Ca lập tức thay đổi. Từ lần trước bị mất những bản vẽ thì cô đã nghi ngờ khóa cửa nhà mình bị trộm rồi. Cô định thay ổ khóa khác nhưng mọi chuyện sau đó cứ đến liên tục khiến cô quên bẵng việc này luôn.
"Ở cạnh em nửa năm, anh em nhà họ Hàn có rất nhiều cơ hội để làm ra một cái chìa khóa y chang." Hoa Vô Ý nắm tay cô, tựa như đang an ủi.
Trịnh Dã tò mò: "Mọi người đoán xem cậu ta vào trong sẽ làm gì đi?"
"Không phải cậu ta vừa nói mình là người của công ty khí gas à?" Ánh mắt của Hoa Vô Ý lạnh băng.
Cửu Ca phản ứng kịp, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra: "Em phải báo cho cảnh sát."
Hoa Vô Ý bỗng đè tay cô lại: "Bây giờ báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Động tác của đối phương chắc chắn còn nhanh hơn cả thời gian cảnh sát đến nữa."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mục Cửu Ca nhíu mày, chẳng lẽ cứ trơ mắt mà nhìn ư.
Sau khi bước vào nhà Mục Cửu Ca thì người tự xưng là người của công ty gas đó lập tức sững sờ, có cái gì đó lạ lạ, sao nơi này trông giống như không có ai ở vậy?
Có điều có người ở hay không không liên quan tới cậu ta, cậu ta chỉ cần làm tốt việc đã được giao là được.
Tên thanh niên đi vào phòng bếp, mở cửa tủ, tìm đường ống dẫn ga.
Ngay lúc cậu ta đang cố gắng phá đường ống dẫn ga thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.
Shit! Không xui vậy chứ?
Tên thanh niên thầm mắng, dáo dác ngẩng đầu tìm chỗ trốn.
Nhưng phòng này quá nhỏ, phòng bếp cũng không chứa thứ gì. Nếu bây giờ cậu ta đi ra ngoài thì tất sẽ đụng với người đi vào, không còn cách nào khác, cậu ta đành đứng im bất động.
Giọng Trịnh Dã vang lên: "Chị Mục, chị xem còn quên gì nữa không?"
Mục Cửu Ca: "Được rồi, chúng ta nhìn lại một vòng vậy. Hình như còn cái xoong chưa mang đi thì phải, tôi qua đó xem thử."
Tên thanh niên nghe thế thì lập tức chui ra khỏi phòng bếp.
"AAAAA! Có trộm!" Có người hét lên.
Tên thanh niên rút con dao găm ra, hướng mũi dao tới phía Mục Cửu Ca trông yếu ớt nhất.
Thế nhưng…."Bịch!" Cậu ta có cảm giác như mình đã đụng phải một ngọn núi lớn vậy.
Ánh sáng chớp lóe một cái, Trịnh Dã lại hú lên lần nữa, đấm một cú mạnh như trời giáng, đốn ngã cậu ta rồi dùng hết sức đè cậu ta xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!