Chương 25: Cuộc chiến bảo vệ tác phẩm

Trước khi luật sư đến, Cửu Ca đưa điện thoại của mình cho Hoa Vô Ý: "Trong này có một đoạn ghi âm, vốn em định làm bằng chứng để đe dọa bọn họ."

Hoa Vô Ý không mở ra nghe ngay lập tức, mà đợi sau khi luật sư đến, mới cùng nghe một lượt

"Cô chính là cái tên ăn cắp phải nhờ vị quan nào đó tác động…

Cô tưởng rằng, chúng tôi muốn trưng bày tác phẩm của cô…

…Lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Ghi âm đến đây là kết thúc, luật sư Delye ngẩng đầu nhìn biểu hiện của Hoa Vô Ý, đặc biệt là nhìn vào con ngươi trong mắt của anh ta.

Sắc mặt Hoa Vô Ý trầm lặng, con ngươi màu trà trong mắt đã hoàn toàn biến thành màu đen tuyền như bóng đêm.

Nghe Cửu Ca tường thuật lại, với nghe mọi người kháo nhau lúc ở hiện trường, cảm giác hoàn toàn khác nhau, chính tai nghe thấy vợ mình bị người khác làm nhục, ám hại và lăng mạ, là người đàn ông không ai có thể chịu đựng được.

"Em nên đâm cho bà ta một phát, chứ không phải là đâm vào mình như thế." Hoa Vô Ý nói.

Cửu Ca cười khổ: "Cứ cho là em tức đến mức đầu óc hôn mê thì em cũng không thể vì loại người như bà ta mà ngồi tù, tự hại cả đời mình được."

"Không đâu, vì em là phòng vệ chính đáng. Có biết cái gì gọi là phòng vệ chính đáng không?"

Hoa Vô Ý nghiêm túc dạy cho vợ của anh hiểu rõ thế nào là phòng vệ chính đáng: "Lần sau gặp phải trường hợp tương tự, em phải nhớ rõ, phải làm cho đối phương tức ngược lại, phải chọc cho đối phương động thủ trước, chỉ cần đối phương động thủ, em hãy ra tay đáp trả ngay lập tức, bắt buộc phải một phát chết luôn hoặc trọng thương, làm sao để đối phương không thể làm hại em được nữa.

Sau đó phải báo cảnh sát ngay tại hiện trường, nếu như ở đó có người làm chứng thì càng tốt, tình huống này được gọi là phòng vệ chính đáng. Nhớ rõ, quan trọng nhất là chỉ được đánh một lần, nếu đánh lần thứ hai, thì đó lại là vượt quá giới hạn của phòng vệ chính đáng."

"Này này, làm gì có người nào lại dậy vợ mình như thế chứ hả?" Delye vỗ trán nói.

Delye đại khái là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trông khá trầm ổn, chững chạc, tự giới thiệu mình là con lai giữa Trung Quốc và Đức, tinh thông luật pháp các nước, đặc biệt, sở trường là các vụ án về kinh tế và dân sự.

Hoa Vô Ý trả lời: "Bởi vì vợ tôi là Cửu Ca."

Lông mày Delye nháy một cái, bật cười, cuối cùng lần này anh ta cũng phải nhìn thẳng vào người phụ nữ vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trong phòng bệnh để đánh giá rồi.

Trước khi anh ta đến, Cửu Ca cũng đã sửa sang qua loa một chút, mái tóc dài được chải gọn gàng buộc ra đằng sau lưng, khuôn mặt được rửa sạch sẽ. Khuôn mặt của cô so với khuôn mặt của những cô gái phương đông khác có chút khác biệt, cảm giác rất có chiều sâu, song đều đem lại ấn tượng là một người rất bướng bỉnh, không hề dịu dàng.

Thực tình mà nói, Delye không thể ngờ rằng Hoa Vô Ý sẽ kết hôn với một người con gái như vậy.

Anh ta cứ nghĩ là với tính cách, kinh nghiệm rồi cách xử lý công việc như Hoa Vô Ý thì lấy vợ cũng phải là lấy một người con gái đầy dịu dàng, thục nữ, biết nghe lời, chứ đâu phải là người mà vừa nhìn đã thấy có khí phách của một vị "đại ca" thế này.

Cơ mà… anh ta có thể cảm thấy được, Hoa Vô Ý tương đối thích và cũng tương đối tán thưởng người vợ này, thậm chí còn có chút đắc ý ấy chứ.

"Sau đó có phải còn xảy ra một số chuyện khác nữa phải không?" Ánh mắt của Delye dừng trên khuôn mặt của Cửu Ca, hỏi cô.

Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý một cái, Hoa Vô Ý gật đầu. Thế là Cửu Ca yên tâm lại tường thuật chi tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra thêm một lần nữa.

Delye chẳng ghi chép gì cả, nghe xong lại hỏi tiếp: "Nghe nói sau khi sự việc xảy ra, trước khi cảnh sát đến, Hòa Thượng và Đinh Tử đã vào hiện trường vụ án trước có phải không?"

Vô Ý gật đầu.

"Lúc bọn họ đi vào có biết cô là vợ của Vô Ý không?"

"Đám người bên ngoài nghe chủ nhiệm Tiết kêu gào, thì chắc cũng đoán được tôi là ai rồi. Hòa tiên sinh bọn họ chắc cũng nghe thấy được, thế nên lúc bọn họ đi vào mới hỏi nhỏ tôi rằng có phải tôi là Mục Cửu Ca không, có phải chồng tôi là Hoa Vô Ý không."

Delye gật gật đầu, nhìn về phía Hoa Vô Ý nói: "Thế chắc vấn đề không đáng lo ngại, dựa vào tính cách nhanh nhẹn của Hòa Thượng, nếu có bằng chứng gì bất lợi cho cô Mục đây, chắc chắn sẽ cùng với Đinh Tử nhanh chóng xóa dấu vết. Tiếp theo, chúng ta sẽ tỏ rõ thái độ với bên cảnh sát, biểu thị rõ sẽ tố cáo, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ. Bản ghi âm này rất tốt, nhưng không thể giao cho cảnh sát, đây là con dao hai lưỡi, chỉ cần tỏ rõ là chúng ta đã có bằng chứng xác đáng thôi, mà chỉ cần luật sư của chủ nhiệm Tiết kia không phải là thằng ngốc, chắc chắn anh ta sẽ kiến nghị người ủy quyền cho anh ta và chúng ta nên giải quyết cá nhân."

Delye lại chuyển sang nhìn về phía Cửu Ca: "Bây giờ tôi cần phải biết yêu cầu của cô, cô muốn cho chủ nhiệm Tiết kia phải ngồi tù, hay đền tiền, hoặc dựa vào việc này để đạt được mục đích nào không?:"

"Tôi chỉ cần sự công bằng, chỉ cần trong quá trình thi đấu ban tổ chức không giở trò sau lưng tôi là được." Cửu Ca nào có thật sự muốn cho chủ nhiệm Tiết kia ngồi tù, lại càng không cần tiền của bà ta, xét cho cùng cũng là cô cố tình nhét dao dọc giấy vào tay bà ta, rồi lại cầm tay bà ta cố ý đâm vào bụng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!