CMục Cửu Ca vẫn luôn chú ý đến cái góc bên kia, nhìn thấy nhân viên vệ sinh để cái biển ba cạnh "Đang dọn vệ sinh" phía bên ngoài, bàn tay cô nắm chặt lại.
Ép người quá đáng!
Năm phút sau, Hòa Thượng thúc giục nhân viên dọn vệ sinh, nhân viên vệ sinh miệng lầm bầm tâm không tình thân không nguyện đành phải từ phía trong góc đi ra ngoài.
Hòa Thượng và Đinh Tử vào bên trong, dán giấy xuống phía dưới tác phẩm bình chọn của Mục Cửu Ca.
David đem theo hai vị cảnh sát phía sau cũng đi về phía bên này, nhân viên của Trọng Vũ nhìn thấy David, cũng giả bộ làm như rất tò mò, hướng về phía đó đi tới.
Mà đám người David cũng làm cho những du khách khác chú ý tới, dần dần cũng có người để ý đến cái góc khuất đó.
David đi vào trong cái góc bí bí mật mật, bắt đầu nghiêm túc đánh giá tác phẩm của Vợ Đại Ca, chỉ nhìn một cái, mặt của cậu liền hiện rõ cái vẻ mặt rất chi là thưởng thức.
Hai vị cảnh sát vốn dĩ đang nhìn David, thế nhưng lúc ánh mắt của họ ngẫu nhiên lướt qua bức thêu Cho con bú, thế là không hẹn mà cùng không khống chế nổi bị bức tranh thu hút.
Bức tranh thêu đó trông giống như là bức tranh sơn dầu, thậm chí trông còn sống động hơn cả tranh sơn dầu nữa, vẻ tinh tế tỉ mỉ của người mẹ và em bé, rồi làn da với màu sắc mịn màng đó làm bức tranh không thể nhìn ra được dấu vết nào của việc thêu thùa.
Một vị cảnh sát tiến lên phía trước, hình như muốn vươn tay ra sờ vào bức thêu, xem xem rốt cục có phải là thêu thật không.
Vị cảnh sát còn lại, vội vàng kéo tay anh ta giữ lại.
Vị cảnh sát mặt đỏ thu tay lại, không nhịn được nói một câu: "Bức tranh này thêu đẹp quá đi mất."
David đi từ trong góc ra phía ngoài, vừa đi vừa khen rất to giọng, không ngớt miệng: "Wonderful! Perfect! Đẹp! Đẹp! Đẹp!".
Hai vị cảnh sát đi theo anh ta, thấy anh ta cứ đi tới đi lui, nói đi nói lại mấy từ tiếng Anh và tiếng Trung đơn giản như vậy, mắt nhìn nhau đầy sự bất đắc dĩ.
Hành động của David cùng với lời nói không đầu không cuối đã thu hút càng ngày càng nhiều những du khách đi ngang qua, hiện giờ ngoài những nhân viên của công ty Trọng Vũ, đã có không ít du khách cũng đặc biệt đi về phía góc khuất bên này.
Mà mỗi một du khách, sau khi đi vào cái góc này, đều thể hiện ra vẻ được mở rộng tầm mắt, tuy không phải ai cũng dán phiếu bình chọn cho tác phẩm của Mục Cửu Ca, thế nhưng cũng phải chiếm đến bảy tám phần rồi.
Hướng dẫn viên dẫn theo đoàn lãnh đạo thành phố phía đi về phía gần đó, David đột nhiên quay đầu, hoa chân múa tay nói rất to với hai vị cảnh sát điều gì đó, cái giọng đó to đến mức dường như át cả giọng của hướng dẫn viên, ánh mắt bất mãn của các vị lãnh đạo thành phố dần dần đều dồn về phía anh ta nhìn.
Nếu David mà là người Trung Quốc, thì lúc này chắc chắn đã bị mời ra khỏi hội trường triển lãm rồi, nhưng với cái diện mạo người Âu Mỹ, lại còn nói thứ ngôn ngữ của mấy nước không nói tiếng Anh làm cho mấy vị cảnh sát có muốn đuổi anh ta ra ngoài cũng tốn không ít nước bọt, xem đây này, người ta vẫn đang bầy ra cái bộ dạng nghe không rõ, không hiểu gì cả.
Trong số đó có vị lãnh đạo to nhất, ánh mắt đột nhiên sáng lóe lên, hình như phát hiện ra một người quen nào đó.
Hòa Thượng nhìn về phía xa xa đó hơi gật đầu mỉm cười.
Vị lãnh đạo trung niên phía bên đó khoảng chưa đến năm mươi tuổi đầy khí chất nhã nhặn nhỏ giọng nói gì đó với nhân viên công vụ bên cạnh, anh nhân viên gật gật đầu.
Hướng đi của các vị lãnh đạo không biết tự nhiên thế nào dần dần thay đổi, hướng dẫn viên phát hiện bản thân đã không thể khống chế được hướng đi của mọi người nữa rồi, cô cảm thấy nghi hoặc, đưa ánh mắt hơi có chút hoang mang ý hỏi tới vị tổ trưởng Trần.
Lộ trình thuyết giảng các tác phẩm của cô vốn là được an bài sắp đặt từ trước, nếu như tự nhiên thay đổi, gặp phải nội dung cô không biết thì phải biết làm sao cơ chứ?
Tổ trưởng Trần đối với mấy việc phụ trách sắp xếp lộ trình đường đi và thuyết giảng nội dung các tác phẩm của các tổ chẳng biết gì, việc này do nhóm các chuyên gia hiểu biết trong nghề phụ trách, anh ta chỉ việc ký tên vào phương án đã được lên sẵn rồi thôi. Nhìn thấy ánh mắt cần giúp đỡ của cô hướng dẫn viên, bèn kín đáo lắc đầu với cô, ý bảo cứ bình tĩnh, gặp phải tình huống nào không biết thì cứ nói đại một chút là được.
Mà người phụ trách việc này, nhìn thấy tình huống trên cũng có chút cuống lên rồi.
Theo như những gì cô biết, thì Mục Cửu Ca vốn là một tên trộm cắp vô liêm sỉ, đáng lẽ ra đã không có tư cách tham dự cuộc thi này, nhưng do có chút nhan sắc lại có tiền, làm cho một vị quan to nào đó phải ra mặt giúp đỡ, giúp cho cô ta lấy lại được tư cách dự thi.
Đối với loại con gái này, cùng là phụ nữ nên tự nhiên cô cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Cho dù tác phẩm của cô ta làm cho cô phải kinh ngạc cảm thán mãi thôi, thì cô vẫn cảm thấy bên trong chắc chắn có vấn đề, nói không chừng là có người khác thêu giúp cô ta cũng nên, hoặc là cô ta đã động tay động chân gì đó, tóm lại, mặc kệ tác phẩm của Mục Cửu Ca có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy không thuận mắt.
Thế là, khi có người tìm đến cô, hi vọng cô có thể lấy lại công bằng, làm thế nào đừng cho tác phẩm của kẻ ăn cắp kia xuất hiện trước mặt mọi người, cô liền đồng ý. Vì việc này, người ta còn trả cho cô một khoản phí hoạt động tương đối dầy dặn.
Cô luôn cho rằng không phải là cô tham tiền, mà muốn làm việc thì phải cần đến tiền, đối phó với loại con gái mà lại có người bên trên nâng đỡ thế này không có tiền thì giải quyết làm sao được cơ chứ? Thế cho nên cô cầm khoản tiền này cũng vô cùng an tâm thanh thản, lúc sắp xếp những công việc có liên quan cũng mang đầy tâm trạng là mình đang ủng hộ chính nghĩa.
Thế nhưng chẳng có ai nói cho cô biết cái vị lãnh đạo nâng đỡ cho Mục Cửu Ca là ai, mà cũng không có ai nói cho cô biết trong số các vị lãnh đạo đến tham quan ngày hôm nay có cái vị đó hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!