Chương 20: Tác phẩm ở đâu

"Hi, xin chào các chú cảnh sát. Hôm nay thời tiết nóng quá, các anh làm việc vất vả nhỉ. Xin hỏi các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Một anh chàng tóc vàng mắt xanh chuẩn Tây Âu liên tiếp nói ra những từ khiến người nghe không tài nào hiểu nổi. Chuyện này là chuyện hết sức bình thường…. nhưng họ không thể giao tiếp thì làm sao bây giờ?

David cười tủm tỉm, dùng tiếng Tây Ban Nha chào hỏi hai vị cảnh sát trước mặt.

Hai vị cảnh sát cứng miệng. Sau đó có một người dùng tiếng Anh lưu loát hỏi họ tên và quốc tịch của David, cũng yêu cầu anh xuất ra giấy chứng minh nhân dân.

Vẻ mặt David vô cùng hoang mang, dùng tiếng Tây Ban Nha nói: "Xin lỗi, các anh đang nói gì? Tôi không biết tiếng Anh."

Hai vị cảnh sát chán nản, kiểu tình huống này thì phải xử lý sao đây?

Mục Cửu Ca đã tìm được tác phẩm của mình.

Chính xác là "tìm". Bởi vì cô phải đi gần như toàn bộ hội trường triển lãm mới tìm được góc này.

Cô đã từng đi qua đây một lần, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, ở trong xó xỉnh này cũng có tác phẩm dự thi.

Bởi vì ở đây có nửa bức tường, vừa vặn che khuất tầm mắt của người bên ngoài, mà khoảng hổng bên cạnh lại bị một tấm biển quảng cáo lớn che mất. Thành ra khoảng không ở giữa tấm biển quảng vả nửa bức tường đó đại khái chỉ có thể rộng khoảng chưa vừa một người đi vào.

Tất cả tác phẩm của những người khác đều được tập trung trong hội trường, nơi mà mọi người đều có thể nhìn thấy, chỉ có tác phẩm của cô bị bỏ vào đây. Chính xác thì ở đây vẫn thuộc phạm vi của hội trường, nhưng ai mà biết có một tác phẩm dự thi cô đơn "Không được trưng bày" bị xếp đến góc bí ẩn này chứ?

Nếu nói không có sự gian lận, có đánh chết cô, cô cũng không tin.

Có lẽ để cho công bằng hoặc mượn cớ che giấu, ngoài tác phẩm của cô ra thì còn có một tác phẩm của một người dự thi khác cũng nằm trong góc hẻo lánh này.

Có điều tác phẩm của người dự thi này chắc chắn là để góp cho đủ số lượng….

Mục Cửu Ca đi tới góc đó rồi nhìn du khách bên ngoài, cô hy vọng cô có thể gây được sự chú ý của mọi người để kéo mọi người tới đây.

Thế nhưng đứng chưa được 2 phút bỗng có một tình nguyện viên đến nói với cô: "Có tác phẩm của cô ở đây à? Cô đang đợi bạn bè của mình đến hả? Xin chú ý hành vi của mình, lần này là cảnh cáo đấy."

Mục Cửu Ca sửng sốt: "Tôi chưa làm gì cả, chỉ đứng đây cũng không được à?"

"Đương nhiên không được, hoặc cô nói cho tôi biết cô không phải là tác giả của tác phẩm bên trong đi? Nhưng tấm thẻ cô đeo trên người đã ghi rõ ràng rồi, các cô có thể không biết tấm thẻ mà các thí sinh dự thi đeo trên người với thẻ mà nhân viên công vụ chúng tôi đeo hoàn toàn khác nhau, phía trên có số thứ tự tác phẩm của các cô, tuy nhiên số hiển thị trên tác phẩm hiện thị không được rõ nét lắm, những du khách bình thường đều sẽ không chú ý tới điểm này.

Song chúng tôi vừa nhìn là biết tác phẩm bên trong là của cô." Cách nói chuyện của người tình nguyện này có chút dương dương tự đắc, dường như rất thích cảm giác có quyền được giám sát những người dự thi.

Mục Cửu Ca chỉ có thể nuốt cục tức xuống rồi bỏ đi.

Người kia vẫn nói vói theo: "Hãy từ bỏ ý định bỏ tấm thẻ ra đi, tôi nhớ cô rồi!"

Mục Cửu Ca đứng ở chỗ khác. Lần này đứng rất lâu mà chẳng thấy ai tới cảnh cáo cô cả.

Cô nhìn những du khách lần lượt đi qua khoảng hở, nhưng không hề có một ai chú ý đến tác phẩm bên trong, trong lòng vừa tức vừa giận.

Chín giờ, đột nhiên lối vào hội trường trở nên đông đúc hơn. Nhiều du khách đều ngẩng đầu kiễng chân nhìn sang đó.

Ngay sau đó, một vài vị lãnh đạo thành phố và người phụ trách nhà triển lãm đi vào hội trường, mà hai bên phía sau họ là các phóng viên và quay phim cũng lần lượt đi vào.

Sau đó trong hội trường bỗng xuất hiện một hiện tượng lạ, đó là các phẩm nào hễ được đoàn lãnh đạo nhìn ngắm hoặc khen ngợi thì tức khắc có một đám người tranh nhau vào xem.

Thời gian một giờ chắc chắn không đủ để xem hết các tác phẩm trong hội trường, tưởng chừng các nhà lãnh đạo sẽ đi xem tác phẩm một cách ngẫu nhiên, nhưng thực chất là bị ảnh hưởng bởi hướng dẫn viên.

"Để phù hợp với không gian phòng triển lãm cũng như tạo sự công bằng cho việc chấm điểm, kích thước của các tác phẩm đã được giới hạn, tối đa không được vượt quá 100x120cm, tối thiểu không thể nhỏ hơn 35cm." Hướng dẫn viên phụ trách hai ngày này bắt đầu giải thích thể lệ cuộc thi cho đoàn lãnh đạo và các du khách nước ngoài.

"Mỗi người dự thi phải nộp ba tác phẩm. Tác phẩm thứ nhất là thêu theo mẫu. Tương tự như các bài kiểm tra trình độ, cùng một mẫu nhưng ai thêu đẹp hơn sẽ đạt điểm cao hơn."

Một vị lãnh đạo cười: "Đây cũng là một cuộc thi khảo sát thị lực của người xem nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!