Rời khỏi viện dưỡng lão, Mục Cửu Ca tùy ý tìm một quán mì ven đường lấp đầy cái bụng trống rỗng. Sau đó rời quán mì đi đến trạm xe buýt số 16. Bầu trời vốn trong xanh bỗng bắt đầu chuyển sang âm u.
Đi thẳng một mạch tới trạm cuối, giao ca với đồng nghiệp. Không lâu sau, trời bắt đầu mưa, tí tách nhỏ giọt, không lớn nhưng lại kéo dài không ngừng.
Mục Cửu Ca là một tài xế xe buýt. Công việc này cô đã làm được 4 năm, từ một người mới vào nghề đến người có kinh nghiệm, rồi trở thành một tài xế xuất sắc. Công việc rất cực khổ, rất nhàm chán nhưng cô lại thấy hứng thú.
Cô nghĩ, nếu như cuộc sống không có gì thay đổi, có lẽ cô sẽ tiếp tục làm công việc này cho đến khi sức khỏe không cho phép nữa.
Nhưng bây giờ e rằng cô phải suy nghĩ cẩn kỹ càng cho tương lai. Làm tài xế lái xe buýt là một công việc có thể nuôi sống bản thân, nhưng nếu muốn gánh vác chi phí sinh hoạt ở viện dưỡng lão cho mẹ cô thì rõ ràng không ổn.
Trước đây, cô đã phải bán nhà mới có đủ tiền để đưa mẹ vào viện dưỡng lão này.
Tiền bán nhà vốn không ít, thế nhưng so với tốc độ sử dụng bảy
-tám triệu mỗi năm thì không thể duy trì lâu dài, chứ đừng nói tới phí sử dụng thuốc mới hay là các chi phí cơ bản khác nếu muốn phẫu thuật.
Cô cần có nhiều tiền hơn. Nhưng thứ nhất, cô không biết kinh doanh, thứ hai, cô lại càng không có kỹ năng đặc biệt để kiếm tiền. Chỉ có mỗi tuyệt kỹ thêu thùa, nhưng vì tu luyện không đến nơi đến chốn, lại thêm quy định kỳ lạ bên nhà mẹ đẻ, cho nên tạm thời cô chưa thể sử dụng để làm công cụ kiếm tiền.
Hàn Gia Duệ từng nói với cô rằng anh nguyện ý gánh vác chi phí điều dưỡng của mẹ cô. Nhưng có lẽ bởi vì lòng tự trọng của bản thân, cô không muốn đẩy trách nhiệm sang cho bạn trai mình. Có lẽ mai sau kết hôn, tình cảm hai người sâu đậm hơn, nếu Hàn Gia Duệ vẫn sẵn sàng giúp cô thì cô sẽ rất vui mừng. Nhưng bây giờ…
Mục Cửu Ca lắc đầu, bây giờ suy nghĩ đến mấy thứ này cũng vô ích. Cô và Hàn Gia Duệ đã chia tay, mỗi người một ngả. Nếu đã chia tay thì nên dứt khoát, vấn vương tơ lòng chỉ làm bản thân thêm tổn thương hơn mà thôi.
Còn về tình bạn giữa cô và Hàn Điềm Phương…. Nếu như có thể chung sống thì tiếp tục chung sống, còn nếu không thì đành nói lời tạm biệt.
Tí tách tí tách, cơn mưa nhỏ bắt đầu trở nên lớn hơn, đến buổi tối thì đã trở thành mưa vừa. Lúc này trạm xe buýt đầy ắp người.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian các tài xế cực khổ nhất. Không chỉ lái xe tốc độ rùa bò, mà hễ động một tí là bị mắc kẹt giữa đường phố chật ních xe cộ. Vừa phải chú ý lái xe, lại vừa phải điều tiết đủ loại vấn đề của hành khách. Vì không có nhân viên bán vé nên tài xế vốn chỉ lái xe sẽ phải gánh vác trách nhiệm này, nhưng đại đa số các tài xế không muốn trực tiếp đối mặt với khách hàng. Mà thời kỳ cao điểm là lúc mọi người nóng tính nhất.
Nếu như có chút động chạm, rất dễ xảy ra cãi vã, thậm chí có lúc sẽ phát triển thành cãi nhau tập thể.
Hơn nữa có lúc xe đã đông đến mức chật cứng nhưng người phía sau lại còn dùng lực chen lên trên.
Mục Cửu Ca buộc lòng phải dùng còi xe liên tục hô hào mọi người lên xe đi vào trong, đồng thời khuyến cáo những người phía sau không được chen lên trên.
Nhưng chẳng mấy người nghe lời. Lúc này đây, tài xế chỉ có thể la lớn "Đóng cửa", sau đó ấn công tắc đóng cửa lại.
Bởi vì quá đông cho nên có người muốn thừa nước đục thả câu cố ý trốn vé. Vấn đề này đã trở thành một chuyện hết sức phổ biến. Vì thế khi đến thời điểm này, các tài xế xe buýt thường tập trung chú ý nhìn xem người lên xe có bỏ tiền hay cà thẻ không.
Nếu như thấy có người chưa bỏ tiền hoặc cà thẻ, rất nhiều tài xế sẽ áp dụng cách không lái xe. Người trốn vé nếu không bổ sung vé, bọn họ sẽ dừng xe bất động.
Các hành khách đối với việc này mặc dù kêu ca này nọ nhưng căn bản đều hiểu, sau đó hợp lại trách cứ người không đưa tiền xe thậm tệ cho đến khi người kia chịu không nổi phải trả tiền mới thôi.
Mục Cửu Ca không lập tức lái xe đi ngay. Cô không phải chờ người đi chui bổ sung đủ tiền vé mà là đang chờ tất cả hành khách đứng vững.
Đây là thói quen lái xe của cô. Mặc dù hiểu rõ tranh thủ thời gian có thể giúp cô có thêm vài chuyến khách, kiếm thêm chút tiền, nhưng an toàn là quan trọng nhất. Nhận thức này đã ăn sâu vào đầu óc cô, cho nên thà rằng mất một hai phút, chờ tất cả hành khách đứng vững, cô mới bắt đầu khởi động xe.
Trên xe của cô có rất nhiều hành khách cũ. Những người này có theo thói quen đi xe cô, thậm chí họ còn cố ý chờ xe của cô đến rồi mới lên xe.
An toàn vượt qua giờ cao điểm, Mục Cửu Ca nghỉ ngơi khoảng chừng nửa tiếng sau đó mới bắt đầu lái xe một lần nữa. Sắc trời càng ngày càng tối, mưa càng lúc càng lớn.
Đến tuyến xe cuối cùng, quản lý trực ban đặc biệt dặn dò các tài xế: "Mưa lớn, mọi người đi đường nhớ chú ý cẩn thận."
Lộ trình của tuyến xe buýt số 16 rất dài. Từ khu năm thành Đông cho tới khu ba thành Tây, gần như đi qua hơn nửa thành phố Chung Sơn, nếu không bị kẹt xe thì một chuyến vừa đi vừa về thì cũng phải mất một tiếng rưỡi.
Hơn 10 giờ tối, thành phố náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh. Trên đường, người đi đường và số lượng xe qua lại ít hơn, nhưng những người chờ ở trạm xe cuối thì lại không ít một chút nào. Số hành khách trên xe đến trung tâm thành phố kể ra cũng không khác giờ cao điểm là mấy.
Dần dần, trong xe hầu như không còn hành khách phải đứng nữa.
"Tiểu Mục, cháu có tâm sự gì à?" Một hành khách không có chỗ ngồi, ngồi tạm trên tay vịn đầu máy quan tâm hỏi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!