Chương 14: Giấy chứng nhận

Trên kênh thế giới xuất hiện sáu chữ vàng được in đậm cực kỳ lớn: "Tin Hot! Đại ca kết hôn"

Hả? Phía dưới liên tiếp hiện ra những dấu chấm hỏi.

"Có phải gõ sai chữ rồi không? "Hôn mê" () gõ thành "kết hôn" ()?" Có người tỉnh táo hỏi.

Đáng tiếc là không có người trả lời. Người vừa tung tin tức ấy đã lặn mất tăm, không biết có phải đang ngồi sau màn hình, cười trộm phản ứng của mọi người không nữa.

"Này, ai ở chung cư Ngân Hà, cho vài thông tin xác thực đi."

"Thông tin vừa rồi là ai tung? Tên khốn kiếp nào dám ẩn thân rồi tung tin trên kênh thế giới thế hả?"

"E là tin giả rồi, sao đại ca có thể kết hôn được?"

"Đúng vậy, a, đại ca đi xem bói, thầy bói nói kiếp trước đại ca gây nghiệp chướng quá nhiều nên kiếp này nhất định phải sống độc thân cả đời! Không nên được duyên vợ chồng!"

"Đúng vậy, cho dù kết hôn cũng không nhanh như vậy chứ?."

"Không phải nói mấy hôm trước đại ca mới đi dạo với một cô gái sao?"

"Kết hôn chớp nhoáng là không hạnh phúc!!!"

"Nghe nói còn là tình yêu chị em nữa."

Văn Chim Câu tổng kết: "Kết hôn chớp nhoáng + tình chị em = giết chết tình yêu! Sau khi kết hôn, cãi nhau với ngoại tình như ăn cơm bữa."

Thế là những nội dung phía sau càng lúc càng lạc đề, toàn thảo luận xem kết hôn vội vã cùng tình cảm chị em có phải là hợp tình hợp lý hay không, dường như không một ai xem tin tức vừa tung ra kia là sự thật.

"Một đám ngu ngốc." Chu Tiểu Ảnh khinh thường cười nhạo, giơ chân đóng máy tính lại, sau đó lôi một con gấu béo mập trên ghế salon rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Ngày mai lại phải đi làm, thật mệt mỏi.

Đúng 8:30 sáng ngày hôm sau, Mục Cửu Ca đã chờ sẵn Hoa Vô Ý ở trước cửa nhà, không gõ cửa mà đợi cho tới khi anh ta ra ngoài.

"Chào buổi sáng"

"Chào buổi sáng"

"Nếu anh hối hận thì có thể nói ngay bây giờ." Mục Cửu Ca quay đầu nói.

"…Đi thôi." Hoa Vô Ý dẫn đầu xuống lầu.

Dọc đường đi cả hai đều im lặng. Mục Cửu Ca không biết nên nói gì cho phải, hơn nữa trong đầu còn đang hỗn loạn, chẳng biết vì sao luôn có cảm giác ngỡ ngàng và sợ hãi kỳ lạ. Ngồi ở trong xe taxi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cô không để ý một chút nào. Ngay cả Hoa Vô Ý nói tài xế đi đâu, cô cũng không để ý.

Hoa Vô Ý vốn là người ít nói, thấy Mục Cửu Ca không nói lời nào, mà chuyện không cần thiết thì anh cũng không chủ động mở lời.

Mãi cho đến khi xuống xe, đứng trước cửa văn phòng công chứng, Mục Cửu Ca rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Anh không thấy kì lạ vì trước đó tôi mới từ chối anh, sau đó bỗng dưng lại chủ động cầu hôn anh sao?"

"Vậy em có nguyện ý nói không?"

"…Kết hôn là một trong những điều kiện tất yếu để tôi được ra nghề." Mục Cửu Ca đơn giản kể lại gia quy kỳ lạ bên nhà mẹ đẻ của mình.

Chuyện người nhà họ Hàn bắt cóc mẹ cô, cô không kể. Cô cảm thấy đây là chuyện riêng của mình, không nên để cho người ngoài phải bận tâm vì cô. Hoa Vô Ý không hỏi lý do mà đồng ý kết hôn với cô đã là một sự giúp đỡ rất lớn rồi.

Vả lại nói cho Hoa Vô Ý, anh ta có thể làm được gì đây? Tìm sát thủ giết người? Hay đút lót, đe dọa thẩm phán phải giao quyền giám hộ mẹ cô cho cô?

Hơn nữa, cho dù Hoa Vô Ý có bằng lòng chăm sóc mẹ với cô, cũng bằng lòng gánh vác mọi chi phí chữa trị thì kiện tụng cần có thời gian, mà mẹ cô ở nhà họ Hàn, căn bản là chờ không nổi.

"Gia quy rất hay. Như thế thì các kỹ nghệ gia truyền có thể tránh được thất truyền vì không người thừa kế." Chỉ cần một câu, Hoa Vô Ý đã chỉ ra nguyên nhân tại sao nhà họ Tô lại quy định điều này.

"Có lẽ vậy." Mục Cửu Ca tự nói với mình là không được hối hận. Trong thời gian ngắn như vậy mà cô tìm được một người đàn ông trông bề ngoài cũng không tệ lắm thế này là đã rất may mắn rồi, càng may mắn hơn khi đối phương còn có ý định kết hôn với mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!