Chương 27: Cái chớp mắt thứ ba

Edit: Tịnh Hảo

Giọng nói cực lớn, mọi người đều nhìn sang. Người quản lý khẽ quát: "Nhỏ giọng một chút!"

Phương Huỳnh tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt như muốn khoét Tưởng Tây Trì, vung tay một cái, quay đầu rời đi.

Tưởng Tây Trì vội nhét cuốn sách mình muốn mượn lên kệ sách, nhanh chóng theo sau.

Ở bên hông thư viện, Tưởng Tây Trì phát hiện Phương Huỳnh.

Cô cầm một cục đá, ném từng viên từng viên vào con sông.

Tưởng Tây Trì tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay cô, "A Huỳnh."

Khuỷu tay Phương Huỳnh dùng sức vung tay anh ra, "Tưởng Tây Trì, cậu có ý gì? Không muốn làm bài tập với tớ, mà chạy tới gặp Cố Vũ La?"

Tưởng Tây Trì mở miệng, "... Tớ không..."

"Tớ đã hiểu thời gian này tại sao cậu đều không chịu chơi chung với tớ, cậu cảm thấy tớ cản trở cậu rồi hả? Nếu cậu thích Cố Vũ La thì cậu sớm nói với tớ, tớ sẽ không quấn theo cậu nữa!"

Vẻ mặt Tưởng Tây Trì nghiêm trọng, "Tớ nói câu này khi nào hả?"

"Vậy cậu đã nói cái gì? Lời nói tớ đợi cậu nói cho tớ biết, cậu đã nói chưa?"

Thoáng chốc Tưởng Tây Trì im lặng.

Phương Huỳnh tràn đầy lửa giận cũng bị sự im lặng của anh dập tắt, nếu anh không chịu mở miệng, cô thật sự cũng không có cách gì với anh.

Chuyện tranh đoạt là chuyện mệt mỏi và uể oải nhất, cô không rõ tại sao mình tức giận đến như vậy.

Cô nâng tay, ném toàn bộ cục đá còn lại vào trong sông.

Trên mặt sông nổi lên từng gợn sóng, cục đá chìm nghỉm, không thấy tăm hơi.

"Tưởng Tây Trì... Tớ thấy giữa tớ và cậu, đã không có bí mật rồi."

Phương Huỳnh vòng qua phía trước tìm xe đạp, trước khi rời đi, lại quay đầu nhìn thoáng qua phía bờ sông.

Tưởng Tây Trì còn đứng ở đằng kia, bóng dáng cô đơn.

Con tim thoáng chốc căng chặt, treo ở giữa không trung.

Nhưng mà cô không đi qua, vì biết đi qua cũng không biết nên làm gì.

Đành phải lên xe đạp, đạp bàn đạp, đi vào giữa cơn gió lạnh cuối tháng một.

Trong lòng Phương Huỳnh không thoải mái, liền chạy tới quán rượu Ngân Đạn ăn hiếp Đại Đầu ngốc nghếch. Cô ở trên bàn bida đắc ý, thắng liên tiếp ba ván, hơi có chút cảm giác độc cô cầu bại (*), quăng gậy bida, bưng ly nước chanh ngồi gần cửa sổ, bị một phòng đầy khói thuốc tạo thành người ẩn cư xa lánh trần gian.

(*) Độc cô cầu bại. chỉ một người buồn bã, chỉ có một mình vì võ công quá thâm hậu do đó không ai có thể đánh bại được. 

La Tiêu lên đây, ngồi xuống bên cạnh cô, "Làm sao vậy, giống như muốn giết người?"

"Không có gì —— nói anh cũng không hiểu."

La Tiêu nở nụ cười, sờ hộp thuốc lá nhét điếu thuốc vào trong miệng, cúi đầu châm lửa.

Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh hút thuốc, "Anh Tiêu, hút thuốc có mùi vị gì."

"Khó hút, lại cai thuốc không được, em nghĩ cũng đừng nghĩ, người vị thành viên hút thuốc cái gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!