Huyền Dật trước đây nhìn quen bộ dạng của Bạch yến, càng không cần phải nói hiện tại hai người đã chọc thục tầng giấy mỏng, chính là thời điểm chán ngán, là do động tác của hắn.
Bạch Yến nhìn quanh bốn phía, xem có ai chú ý bọn họ không, một phát kéo Huyền Dật tới dưới cầu thàng. Hắn đem Huyền Dật đẩy lên góc tường, đưa tay cậu lên đỉnh đầu đè lên tường.
Huyền Dật ngước nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhua, hô hấp cuộn vào, Huyền Dật như bị quỷ xui khiến nhẹ nhành liếm cằm Bạch Yến một cái.
Cắp mắt cẩu nước long lanh, Bạch Yến thấp giọng mắng một cau, trực tiếp gặm lên. Hắn đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng anh trai, cùng cậu môi răng dây dưa, lúc tách ra, khóe miệng Huyền Dật không tự chủ được chảy xuống tiên dịch.
Ánh mắt của cậu mờ mịt nhìn mặt Bạch Yến.
Đó là một khuôn mặt nam tính, ánh mắt bá đạo xâm lược, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, có nét thiếu niên nhẹ nhành khoan khoái, cũng vừa mới trổ ra nét nam nhân anh tuấn.
Chỉ nhìn mặt em trai, cái tai Huyền Dật cũng tự biến ra, cậu hận không có lỗ để chui vào.
Lỗ tai thiệt không có liêm sỉ.
Mỗi lần được Bạch Yến ôm ôm hôn hôn, sẽ thành thực mà lộ ra.
Ngược lại Bạch Yến lại yêu sâu bộ dáng anh trai ngây thơ đó, mặt Huyền Dật ửng hồng, hơi thở thoát ra giữa răng môi đánh lên cổ hắn, làm hắn ngứa.
Hận không thể lập tức làm anh trai.
Hắn đang muốn cúi đầu tiếp túc hôn, lại nghe thấy có tiếng bước chân tiếng nói chuyện, không biết là bạn học nào đang xuống lầu.
Hắn khôi phục chút tâm tư, giúp anh trai sửa sang lại cổ tay, năm tay Huyền Dật, dẫn cậu ra ngoài.
Huyền Dật cũng hãi hùng khiếp vía, cậu không biết mình tại sao lại to gan như vậy, ở trong trường, cùng Bạch Yến làm việc thân mật như vậy.
Nơi này cũng là trường cấp ba cũ của cậu, không ít bạn học của Bạch Yến mình đều biết, thầy đứng lớp của Bạch Yến cũng đã đều dạy mình.
Nếu như thật bị người phát hiện, hậu quả khó mà lường được.
Cậu chủ vừa nghĩ thế thôi, mặt đã biến sắc.
Ánh mắt Bạch Yến vẫn luôn chú ý ca ca, xem sắc mặt cậu từ đổ biến trắng, tâm tranngj phản ánh rõ sự lo lắng của cậu.
Hắn xoa đầu Huyền Dật, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói:
"Anh không cần lo lắng, tất cả đã có em."
Huyền Dật quay đầu nhìn hắn, lại nghe hắn dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: Em yêu anh.
Huyền Dật cười mỉm, thật giống sau cơn mưa xua tan mây đên lộ ra ánh sáng, cậu gật gật đầu nói: Anh cũng vậy.
Cậu từ lâu đã không còn là kẻ ăn mày phải nhặt thức ăn thưa ở thùng rác nữa, cậu cũng không mặc người ta bắt nạt nữa, cũng sẽ không dễ dàng nhận mệnh.
Cậu phải giống như Bạch Yến cùng nhau dũng cảm, muốn cùng hắn đối mặt mua gió.
Từ đó về sau, Huyền Dật thường xuyên đến thăm hắn.
Hai người ở trong rừng cây hôn môi, ở trong phòng ngủ an ủi, ở dưới bàn ăn làm động tác nhỏ.
Tình yêu tràn ngập cấm kỵ, càng như vậy, bọn họ càng yêu nhau.
Tình yêu bắt đầu từ sự giúp đỡ của Bạch Yến, sự lên mem khi hai người ngày đêm ở chung, như chui từ dưới đất lên với ngày đó thổ lộ.
Đó là sự đắm chím trong hai người mỗi ngày đang trưởng thành, thẩm thấu lẫn nhau ngày càng sâu.
Huyền Dật đã từng cho rằng tình yêu cấm kị vĩnh viễn không có kết quả, nhưng lại thiên về em trai cũng yêu mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!