Chương 7: (Vô Đề)

Huyền Dật sau khi hồn về thì mắc cỡ đỏ mặt tới mang tai, liều mạng muốn tách khỏi Bạch Yến, lại bị hắn càng ôm chặt vào trong lòng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên che miệng đối phương.

Em... Huyền Dật đang chuẩn bị mở miệng lên án Bạch Yến không phân hoàn cảnh mà hung hăng, lời vừa mới chuẩn bị lên miệng liền nghẹn tức.

Bởi vì Bạch Yến nhẹ nhàng ở lòng bàn tay cậu liếm một cái.

Họ mèo ở lưỡi có màng xước rô làm Huyền Dật hoàn toàn không chống đỡ được, anh chỉ phản xạ theo điều kiện mà rụt tay về, oán trách nhìn Bạch Yến, dùng ánh mắt biểu đạt mình đang bất mãn.

Mới mười sáu tuổi thôi đó... Lại còn làm thế.

Trên thực tế, sắc mặt Huyền Dật đặt ở Bạch Yến trong mắt đã haofn toàn thay đổi vị trí.

Chút mùi đào mật đôi mắt vàng kim ướt nhẹp, lỗ tai xù lông hơi lay động, như đang chịu oan ức lớn.

Bạch Yến đang muốn lại bắt nạt anh trai bảo bối một trận, vách ngăn trước mắt lại bị nhẹ nhàng gõ vang.

Bác Trần không biết hai vị tiểu thiếu gia ở phía sau làm gì, đánh phải thử thăm dò gõ gõ vách ngăn giữa, thấp giọng nói: Thiếu gia, đến nhà.

Nghe được âm thanh bác Trần, đôi mắt đầy nước của Huyền Dật đột nhiên thanh tỉnh lại, cậu dùng lục đem cái tay đang làm loạn của Bạch Yến vỗ, vừa thẹn vừa giận mà nhỏ giọng mắng:

"Ở bên ngoài mà em hồ đồ cái gì!"

Bạch Yến đầy mặt khó chịu mà hừ một tiếng, thây Huyền Dật sửa lại quần áo mới mở cửa, trước tiên xuống xe. Huyền Dật đi theo sau lưng hắn, thân thể ló ra cửa xe một chút trong nháy mắt bị đối phương bế lên.

Huyền Dật không có lựa chọn nào khác ngoài hai tay ôm cổ Bạch Yến, vừa thẹn vừa giận mắng hắn:

"Em có thể hay không về nhà gây nữa! Nói cái gì!"

Bạch Yến nhẹ nhàng vỗ mông của cậu,

"Ý anh là... Về nhà có thể tùy tiện động?"

Huyền Dật đau biết trong lời nói Bạch Yến tất cả đều là bẫy, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, vì vậy hầm hừ đem dầu chôn ở hõm cổ hắn làm đà điểu.

Lúc này, bác Trần ngồi trên xe nhìn theo bọn họ không khỏi cảm thán: Chắc đại thiếu gia thân thể không thoải mái đi? Hai bạn nhỏ tình cảm thật tốt.

Lần đầu omega phân hóa động dục kì thực không mạnh, tuy rằng Bạch Yến ôm ôm hôn hôn làm giảm đi một chút khô nóng trong cơ thể, không có tín tức tố alpha động viên, Huyền Dật như trước cảm thấy khó chịu.

Bạch Yến ôm cậu đi qua phòng khách không có một bóng người, trực tiếp lên lầu về phòng.

Huyền Dật bị Bạch Yến đè xuống giường hồn cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng dùng đuôi quét một vòng bắp đùi đối phương, rồi lại không nói được lời cự tuyệt, đành phải đưa cho Bạch Yến ánh mắt muốn nói lại thôi.

Bạch Yến nhẹ nhàng căn căn môi dưới Huyền Dật, chậm rãi hạ giọng nói:

"Anh, có lời gì muốn nói với em sao?"

Huyền Dật cùng trán hắn giằng co, một hồi lâu sau nhận mệnh thở dài: ... Thích em.

Đặc biệt thích.

Bạch Yến cuối cùng từ Huyền Dật nghe được câu nói đó, trái lại có chút được sủng mà sợ không biết làm sao. Hắn như động vật nhỏ ôm Huyền Dật cọ liên tục, lầm bẩm nói:

"... Vậy anh phải thích em cả đời."

Huyền Dật ngẩng đầu lên, ôm sau gáy Bạch Yến, ở mi tâm hắn hạ xuống một cái hôn thành kính, nghiêm túc đáp:

"Thích em cả đời, đuôi cũng chỉ cho một mình em sờ."

Mà Bạch Yến vẫn cứ có chút bất mãn, hắn cúi đầu ở cái cỗ trắng nõn Huyền Dật gặm cắn, lưu lại dấu vết hồng hồng, cắn răng nghiên lợi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!