Huyền Dật tuy lớn hơn Bạch Yến hai tuổi, nhưng cũng chỉ hơn hắn một lớp. Bạch Yến lớp 8, Huyền Dật lớp 9.
( Mình giải thích chút: bậc sơ trung, gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam. Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.)
Lớp 9 nhiều hơn một tiết, tan học muộn hơn so với lớp 8 bốn mươi phút. Trước đây Huyền Dật sau khi tan học sẽ ngay tức khắc đeo cặp sách đi sang lớp đối diện tìm Bạch Yến cùng nhau về nhà, giờ thì ngược lại Bạch Yến đeo cặp sách ở trước lớp Huyền Dật miệng khô chờ bốn mươi phút.
Huyền Dật đau lòng hắn, nói Bạch Yến nói đừng đợi, nếu nhất quyết muốn đợi thì tìm một chỗ tốt mà ngồi. Bạch Yến lại chẳng nghe, càng muốn ở trước cửa lớp chờ Huyền Dật đi ra.
Lâu dần, thầy lớp 9 cũng nhận ra Bạch Yến lớp 8, có lúc còn đùa giỡn hỏi hắn có muốn vào nghe giảng không.
Bạch Yến đối với Huyền Dật có một loại tình cảm đặc biệt, không chỉ là bạn bè, càng không muốn thú nuôi của mình thân cận với người khác, hi vọng cậu chỉ duy nhất lay động cái đuôi với hắn thôi.
Thứ tình cảm này là gì, chính hắn cũng không rõ.
Cho nên khi thầy hỏi hắn có muốn vào nghe giảng không, hắn trực tiếp vứt hết liêm sỉ mang theo cặp đi vào.
Huyền Dật là học sinh chuyển trường, lúc thường ở trong lớp cũng không nói nhiều, nhìn qua bộ dáng vĩnh viễn chỉ một vẻ dịu ngoan, vị trí ở hàng cuối cùng góc lớp cũng không câu nào than vãn.
Nhưng thật hợp ý Bạch Yến, bởi vì cạnh Huyền Dật không có người, hắn vừa khéo có thể ngồi ở đây.
Ngay lúc Bạch Yến đem cặp sách ném vào trong ngăn bàn, Huyền Dật còn đang cúi đầu viết viết, một câu nói cũng không cùng hắn nói.
Cho dù biết Huyền Dật đối với chuyện học hành gần như nỗ lực đến liều mạng giống Tam Lang, song hắn cảm thấy bị lơ có chút bất mãn.
"Huyền Dật----- " Bạch Yến gục xuống bàn, kéo dài âm thanh gọi tên cậu, " Nhìn em."
Đôi mắt Huyền Dật vẫn chăm chú nhìn vào bảng đen, không nhịn cười được, vừa viết chữ vừa trả lời hắn: " Nhìn em làm gì nè?"
"Em so với bảng đen đẹp hơn."
Vừa nói, Bạch Yến vừa đưa ban tay xấu đâm đâm thịt mềm bên hông Huyền Dật, làm cậu nhột thiếu chút nữa nhảy lên.
Cậu rốt cục nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Yến, bắt đắc dĩ nói: " Đừng nghịch."
Thấy Huyền Dật không có giận, Bạch Yến được nước lấn tới nắm tay trái của cậu chơi.
Huyền Dật tuy lớn hơn Bạch Yến hai tuổi, nhưng khung xương của cậu nhỏ, tay so với Bạch Yến nhỏ một vòng. Cái tay bị nắm chặt thật mềm, sờ bên trong tay luôn có cảm giác như nắm đẹp thịt chân chó.
Thật đáng yêu, Bạch Yến nghĩ thầm.
Huyền Dật bề ngoài như không có cảm xúc, cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, trên thực tế bị Bạch Yến nắm xoa như thế cái tai cùng đuôi sắp biến rồi.
Cậu để bút xuống, muốn nói lại thôi, nhìn bản mặt vô tội của Bạch Yến, chịu thua nói: " Yến Yến."
Nếu như Bạch Yến đem cái đuôi biến ra, cái đuôi kia khẳng định sẽ đắc ý đến vểnh lên trời.
"... Em, em chút nữa lại nắm có được không?"
Bạch yến được phúc lợi còn ra vẻ, vẫn cứ nắm tay Huyền Dật không tha, đáp bâng khuâng nói: " Tay anh so với tay em thiệt nhỏ."
Huyền Dật không làm gì được hắn, đành phải cố ý mặt lạnh trả lời: " Vào đây phải nghe giảng kĩ."
Huyền Dật rất ít khi quăng sắc mặt với Bạch Yến, nhìn cậu như vậy, Bạch Yến nháy mắt nghiêm túc trở lại, liên thanh đáp: " Em nghe, em nghe."
Huyền Dật sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại, cậu nghiên đầu nhìn Bạch Yến, không tránh được cái tay đang nắm chặt tay mình.
Trên đường về nhà, Bạch Yến theo thói quen đi phía trước, Huyền Dật từng bước khoảng cách đi theo phía sau hắn. Có lúc Bạch Yến ngại Huyền Dật đi chậm, sẽ đưa tay ra đem cậu túm lên phía trước.
Ngày hôm nay Bạch Yến chuẩn bị đưa tay túm Huyền Dật thì mò không thấy, hắn thắc mắc quay đầu lại, phát hiện ra Huyền Dật đang ngồi xổ ở cách hắn mấy mét xa... Cùng với một con mèo mập nhìn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!