Chương 2: (Vô Đề)

Huyền Dật bị Bạch Yến đưa tới căn nhà lớn ở vùng ngoại thành, bọn họ xuyên qua hàng rào hoa hồng, đi tới trước cửa. Vừa vào cửa, người hầu tiếp nhận cặp sách Bạch Yến, có chút ngạc nhiên  nhìn thiếu niên bên cạnh Bạch Yến.

Huyền Dật nào có thấy qua căn nhà xa hoa như thế, trong nhà đều là cột chạm trổ, sảnh chính lát đá hoa cương đối chiếu vô nhóc càng thêm bẩn thỉu.

Nhóc quẫn bách không dám vào nhà, đứng ở ngoài cửa co rúm lại bồi hồi, Bạch Yến nhìn người bên cạnh còn chưa bước vào, liền quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi nhóc.

Đợi nửa ngày, Bạch Yến hơi mất kiên nhẫn, Tiến vào đi?

Huyền Dật rụt cổ lại, đỏ mặt nói:

"Em, em sợ dơ sàn nhà..."

Bạch Yến sửng sốt, cười thở dài, đi tới trước mặt Huyền Dật, không chờ nhóc từ chối, trực tiếp bế ngang nhóc lên.

Huyền Dật giật mình hai tay vòng lấy cổ Bạch Yến, A! Anh làm gì?

"Như vậy sẽ không dơ nữa đúng không? Có thể vào nhà chưa?"

Huyền Dật cúi đầu không dám lên tiếng, lại sợ mình té xuống, không thể làm gì khác ngoài ôm thật chặt cổ Bạch Yến.

Bạch Yến ôm nhóc lên lầu, va vào mẹ hắn đang xuống lầu.

Mẹ Bạch Yến, Tô Vân Mộng từng là minh tinh điện ảnh danh chấn toàn quốc, rồi sau đó nhẹ nhàng liền gả cho cha Bạch Chi Hằng, từ đây tránh truyền thông chuyên tâm chăm sóc gia đình.

Bà hỗn gen là mèo Ba Tư, một cái nhíu mày một nụ cười cũng tràn đầy phong tình. Bởi vì huyết thống cao quý, tướng mạo luôn vui vẻ, bà cả đời người đều thuận buồm xuôi gió.

Trước khi xuất giá được bố mẹ che chở, sau khi xuất giá Bạch Chi Hằng càng đem bà sủng lên trời, cho nên Tô Văn Mộng vẫn luôn duy trì tính tình hồn nhiên ngây thơ, vẫn giữa được vẻ thiếu nữ.

Bạch Yến đối với mẹ càng không dám không tuân theo, hắn dám nói một chữ Không, Bạch Chi Hằng sẽ đem hắn bóp nát.

Tô Vân Mộng nhìn thấy con trai ôm một nhóc con bẩn thỉu thì sững sờ ở cửa bậc thang, kinh hô:

"Trời ạ! Bảo bối! Nhóc đáng thương này từ đâu tới vậy?"

Bạch Yến cũng không ngờ sẽ gặp mẹ, mẹ của hắn lúc thường đều được cha mang tới công ty cùng ông làm việc, ngày hôm nay như thế nào mà vừa vặn ở nhà, hắn không thể làm gì khác hơn là đối với mẹ giải thích: Nhặt ven đường...

Tô Vân Mộng ngẩn người,

"Ven đường, cũng có thể nhặt được người sao?"

Bạch Yến bị bà chọc cười,

"Mẹ, nhóc này ở trong tùng rác tìm ăn, bị người xấu bắt nạt, đánh đến vết thương chằng chịt, con tiện tay cứu về."

Lúc Bạch Yến cùng mẹ nói chuyện, Huyền Dật còn bị hắn ôm.

Rũ cái tai màu vàng xuống cảm thấy có chút quấn bách, dù sao nhóc và Bạch Yến cũng là lần đầu tiên gặp mặt, căn bản không tính là bạn bè.

Nhóc không dám cùng Tô Vân Mộng đối diện, đàng phải đem đầu hướng vào hõm cổ Bạch yến chôn chôn vào bên trong, lông đuôi bông xù cũng không tự chủ hướng vào trong người đối phương, hận không thể đem mình ẩn đi.

Bạch Yến chú ý tới động tác nhỏ của Huyền Dật, thầm nghĩ, lúc nãy nhóc chẳng phải ngại mình bẩn sao.

Tô Vân Mộng quả thực không thể tin được thời buổi nào rồi còn có đứa bé ở trong thùng rác tìm đồ ăn, nhìn thấy quần áo trên người Huyền Dật rách nát, trên mặt còn có vết bầm, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.

Bà lau nước mắt vỗ vai con trai,

"Nhanh dẫn người ta vào nhà, con cũng tẩy rửa đi, mẹ đi nói Dì chuẩn bị cơm."

Bà nói xong, một bên xuống lầu một bên gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!