Chương 2: Thanh lâu

Tiểu Thanh đôi mắt sáng long lanh nhìn đĩa bánh, nàng nâng tay bốc

lấy một chiếc bánh bỏ vào miệng nhắm mắt lại và cảm nhận vị bánh tan ra

từ đầu lưỡi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn bánh Quế Hoa kia của nàng

khiến Khiết Phùng chợt cảm thấy bánh hôm nay ngon hơn ngày thường. Bản

thân hắn không hề nhận thấy nàng là ảnh hưởng đến tâm tư của mình. Nhìn

người nào đó dù đã no thế nhưng vẫn không ngừng nhét bánh Quế hoa vào

miệng cứ như nếu không ăn thêm nàng sẽ không có cơ hội ăn nữa khiến hắn

có chút buồn cười. Khi đã không thể ăn được nữa nàng nhìn hai chiếc bánh còn dư lại

– Ta có thể gói mang về không ?

– Nàng có thể ăn nữa sao, còn cả những thứ kia nữa ?. Hắn hứng thú nhìn

nàng bộ dáng tiếc rẻ hai cái bánh của nàng khiến hắn buồn cười.

– Là cho lũ trẻ ăn xin ở cuối đường, với chỗ thức ăn này bọn chúng hẳn

ăn được hai ngày. Nàng cũng vậy, với bữa ăn hôm nay hẳn là có nhịn hai

ngày sau đó cũng không vấn đề gì. Khi nghe nàng nói vậy hắn bỗng dưng

cảm thấy nàng hẳn là tiểu cô nương lương thiện và đáng yêu.(akiaki : anh

mới lương thiện, đáng yêu ấy)

Chỉ là hắn hiện nay đang bận đi tìm phụ thân nếu không cũng thật muốn theo giúp nàng đem cơm cho những khất nhi kia. Vừa rời khỏi dược cốc

hắn là xác định phụ thân không ở đó vì thế chỉ còn một nơi hắn cần đến.

Mẫu thân và phụ thân hắn lại cãi nhau ông lại bỏ nhà đi nhưng lần này

ông mất tích lâu hơn mọi khi. Mỗi lần như thế ông nếu không đến Dược Cốc làm phiền di nương thì sẽ đến thanh lâu chơi vài ngày, thường đi cũng

chỉ vài ngày nhưng lần này ông đã biến mất hơn mười ngày.

Bước đến Phố Hoàng Hoa hắn tuy không phải là lần đầu đến các kỹ viện

thế nhưng lần nào hắn cũng vẫn cảm thấy chán ghét nơi hỗn tạp này, nếu

không phải theo lệnh mẫu thân bắt phụ thân về hắn sẽ không bước vào đây. Mang dáng vẻ chán ghét thế nhưng khi vừa bước vào hắn không thể rời mắt mình khỏi một vị cô nương, là nàng, nàng là kỹ nữ sao ? Dù hiện tại

nàng không giống với lúc trưa một bộ dáng mộc mạc của một thôn nữ mà

mang dáng vẻ kiều mị mê người. Nhưng vừa liếc mắt hắn đã nhận ra ngay đó là nàng.

Khi thấy Khiết Phùng xuất hiện Lý Thanh có chút giật mình nàng nghĩ

hắn hẳn không giống với loại người phong lưu đa tình nhưng có lẽ nàng

nhầm mất rồi. Từ nhỏ đã ra vào chốn này khiến nàng khá tự tin về con mắt đánh giá nam tử của mình thì ra nàng cũng có khi sai mất rồi. Đang chú

tâm suy nghĩ bỗng bàn tay của kẻ khách nhân kia chộp lấy vai nàng ôm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!