Chương 7: (Vô Đề)

Hạ Úc Thanh vẫn luôn giữ liên lạc với Lục Sênh, dù cho vòng xã giao bất đồng nên cũng không quá thường xuyên.

Thỉnh thoảng Lục Sênh sẽ gửi ảnh váy hoặc giày đến nhờ cô chọn màu.

Cô biết điều này có nghĩa là có thể tham dự một chút vào cuộc sống hằng ngày của đối phương, thế nên cô cũng chủ động liên lạc trước với Lục Sênh ở mức độ vừa phải, chẳng hạn như cảm ơn kem chống nắng cô nàng tặng, hiệu quả rất tốt, hoàn toàn không bị cháy nắng.

Có một lần, Lục Sênh bâng quơ hỏi sinh nhật và chòm sao của cô, vậy nên mới có buổi "hẹn hò" hôm nay.

Hôm nay Lục Sênh mặc một chiếc croptop ba lỗ, váy ngắn đen và boots cao, đánh mắt màu khói, tô son màu chocolate, nhìn vô cùng ngầu.

Hạ Úc Thanh không biết trang điểm, chẳng nói rõ được, chỉ biết hôm nay trông chị Sênh Sênh xinh đẹp một cách khác lạ, "Với cả hình như cao hơn bình thường."

Lục Sênh cười bảo: "Em đang ẩn ý chê chị lùn chứ gì?"

"Em đâu có!"

"Bởi vì có miếng độn bên trong đôi giày này.", Lục Sênh giơ chân lên cho cô xem, "Ghét nhất là mấy cô gái cao ráo như em đấy, đặc biệt là mấy cô có dáng người như trong truyện tranh, mặc gì cũng đẹp."

"Dáng người như trong truyện tranh là kiểu như em à?"

Lục Sênh gật đầu.

"… Người thành phố các chị lạ thật đấy, lại đi thích dáng người tong teo suy dinh dưỡng như thế này."

Lục Sênh phá lên cười.

Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh được đi dạo phố ở khu phồn hoa nhất kể từ sau khi đến Nam Thành.

Làng đại học ở gần vùng ngoại thành, một chuyến "vào thành phố" cũng mất chừng bốn năm mươi phút đi tàu điện ngầm, thế nên nếu chỉ có nhu cầu mua sắm bình thường, đám sinh viên sẽ chỉ tới mấy siêu thị nhỏ ở gần đó là đủ rồi.

Lục Sênh muốn chọn cho Hạ Úc Thanh một món quà sinh nhật, nên đưa cô vào một trung tâm thương mại cao cấp nhất.

Bên trong mát lạnh, lại thưa thớt người.

Hạ Úc Thanh nhỏ giọng hỏi, "Ít người thế này mà các cửa hàng không bị đóng cửa ạ?"

Lục Sênh lại cười ra tiếng một lần nữa, "Tạm thời chắc là chưa đóng được đâu."

Lúc Hạ Úc Thanh theo Lục Sênh đi vào một cửa hàng, trộm nhìn giá xong liền hiểu vì sao các cửa hàng lại không bị đóng cửa, một chiếc áo thun nhìn vô cùng bình thường, đã đủ để cô đóng một năm học phí.

Lục Sênh dẫn Hạ Úc Thanh đi dạo qua mấy cửa hàng, nhặt mấy món lên, cô đều nói không thích.

Lục Sênh hết cách, đành hỏi cô: "Em có cần thứ gì không?"

Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ, "Son dưỡng môi nhỉ?"

Đi dạo mệt mỏi, hai người tìm chỗ ngồi xuống ăn điểm tâm ngọt.

Lục Sênh hỏi cô tình hình đợt học quân sự, đặc biệt nhấn mạnh một chuyện: "Có thầy huấn luyện nào đẹp trai không?"

"Hình như có một thầy, mấy bạn nữ lớp em đều lén lút bàn luận về thầy ấy, nhưng mà em cảm thấy bình thường."

"Có ảnh không?"

Hạ Úc Thanh mở tài khoản ban truyền thông của trường, tìm ra được bài viết về đợt huấn luyện, trong đó có một bức ảnh chụp vị huấn luyện viên kia và toàn bộ sinh viên.

Lục Sênh đưa mắt nhìn, "Đẹp trai thế!", sợ không đủ, cô nàng còn cầm lấy điện thoại của Hạ Úc Thanh, đưa tay phóng to ảnh lên để thưởng thức, "Như này mà em còn thấy bình thường?"

"Tại vì thầy ấy làm em nghĩ đấy cậu lớp trưởng lớp em hồi cấp Ba.", Hạ Úc Thanh cười bảo, "Cũng đen thế này, cũng khí chất như thế, hai hàm răng cực trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!