Chương 47: (Vô Đề)

Lúc Hạ Úc Thanh mở mắt, toàn thân bải hoải như chơi một trận bóng chuyền đối kháng quyết liệt rồi lại chạy ba nghìn mét.

Rèm trong phòng ngủ được kéo kín mít, tranh tối tranh sáng khó mà phân biệt được thời gian.

Cô quờ quạng vớ lấy điện thoại ở bên cạnh, mở màn hình, híp mắt nhìn mới biết đã là một giờ chiều.

Đây là lần đầu tiên cô sống ngày đêm đảo lộn như thế này.

Cơn đau âm ỉ trong hàm răng khiến cô phải lập tức ngồi dậy.

Đi tới kéo rèm ra, tóm gọn tóc, vào phòng tắm lấy bàn chải, bóp kem đánh răng, vừa đánh răng vừa đi ra khỏi phòng ngủ.

Cả căn nhà cực kỳ yên tĩnh, một quầng nắng vàng xuyên qua khung cửa kính sát đất r ọi vào bên trong.

Gọi tên Lục Tây Lăng mà không nghe thấy lời đáp lại, sau khi tìm khắp một lượt, cuối cùng cũng xác nhận là anh không có nhà.

Trở về phòng ngủ, cô cầm điện thoại lên kiểm tra Wechat, có hai tin nhắn Lục Tây Lăng gửi từ hai tiếng trước.

Tin thứ nhất: Công ty có việc, anh đến một lúc, dậy thì gọi dì đến nấu cơm.

Tin thứ hai: Tối muốn ăn gì? Nghĩ xong thì bảo anh.

Hạ Úc Thanh rửa mặt xong rồi mới trả lời Lục Tây Lăng: Em dậy rồi.

Tin nhắn vừa được gửi đi một lát thì đã có tin hồi âm: Khỏe lại chưa?

Cô trả lời bằng một chữ "ừm", rồi lại nhắn thêm: Anh phải ở công ty cả chiều à?

Lục Tây Lăng: Sao thế?

Hạ Úc Thanh: Không sao cả, chỉ hỏi thế thôi.

Bây giờ em không phải đi thực tập nữa, đột ngột rảnh rỗi, không biết nên làm gì.

Lục Tây Lăng: Vậy thì đến đây với anh.

Lục Tây Lăng: Anh cho người đến đón em.

Hạ Úc Thanh ngại không muốn gọi dì giúp việc đến nấu cơm, nên tự mình nấu một đĩa mì Ý thịt băm đơn giản, rán thêm hai quả trứng.

Ăn xong, cô thay quần áo, ngồi một lúc thì xe đến đón đã tới trước cửa khu nhà.

Ra đến cổng khu chung cư, bất chợt gặp được Thang Hy Nguyệt mặc đồ công sở đang ôm một chồng tài liệu.

Hạ Úc Thanh cười chào, "Hi chị Hy Nguyệt!"

Tuy ở cùng một khu, nhưng số lần ngẫu nhiên chạm mặt cũng không nhiều.

Thang Hy Nguyệt cười hỏi: "Đi thực tập à?"

"Em xin nghỉ thực tập rồi.

Đang chuẩn bị đến công ty Lục Tây Lăng tìm anh ấy."

"Vậy thì vừa hay, cái áo khoác của cậu ta, nhờ em cầm cho cậu ta nhé, để ở chỗ chị gần lên mốc rồi đấy.

Mà cái áo cũng có rẻ đâu, nếu không chị đã vứt đi lâu rồi, lần trước có người đến nhà chị, suýt nữa chị không giải thích rõ ràng được."

Thang Hy Nguyệt bảo Hạ Úc Thanh đợi ở cổng một lát, cô nàng lên nhà lấy áo rồi sẽ xuống ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!