Chương 45: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh đi máy bay.

Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác kích động mà bồn chồn khi một mình lên tàu cao tốc đến Nam Thành.

Sảnh chờ lên máy bay vừa cao vừa rộng, bên ngoài tấm vách tường kính là bầu trời bát ngát xanh trong.

Hạ Úc Thanh một tay kéo hành lý của mình, một tay được Lục Tây Lăng nắm gọn trong lòng bàn tay anh.

Vừa đi vừa quan sát những quầy làm thủ tục, và vô số hành khách vội vã đến vội vã đi.

Hạ Úc Thanh gập đầu ngón tay lại.

"Sao thế?", Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.

"Lát nữa làm thủ tục, em có phải chú ý điều gì không?"

"Chú ý nắm tay anh, đừng để bị lạc.", Lục Tây Lăng cười.

Lấy vé, qua cổng an ninh, đăng ký… Vào bất cứ thời điểm nào, Hạ Úc Thanh cũng không quên bản năng học hỏi, cô tập trung ghi nhớ hết từng bước trong chuỗi quy trình này.

Máy bay cất cánh, từ khung cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, cô chẳng ngại ánh mặt trời chói mắt, cứ ghé sát lại gần mà nhìn ngắm, rồi dùng điện thoại chụp lại vô số ảnh biển mây.

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Quảng Thành.

Thành phố duyên hải phía nam, mùa hè nóng bức kiểu ẩm ướt khác thường, những tán cây cao lớn đặc trưng cho thực vật miền nam tỏa ra thứ mùi oi nồng dưới cái nắng chang chang bỏng rát.

Sau khi vào làm thủ tục nhận phòng khách sạn, hai người bắt một chiếc xe, đến thăm Tề Tú Anh.

Xuống xe, lần theo định vị trên Wechat, hai người đợi ở ngoài tiệm đồ nướng tên "Châu Ký" một lát, rồi bỗng có người gọi từ phía sau: "Thanh Thanh?"

Hạ Úc Thanh quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa đang đứng ở đầu ngõ.

Cô vội vàng vẫy tay, "Dì Tề!"

Tề Tú Anh bước vội tới, đứng trước mặt Hạ Úc Thanh, nâng cánh tay cô lên, chăm chú ngắm nghía khuôn mặt cô, nhất thời hai mắt rưng rưng, dì cảm thán: "Giống.

Giống thật đấy."

Trò chuyện một lát, Tề Tú Anh dẫn họ về nhà.

Nhà dì ở một khu dân cư cũ kĩ không có thang máy, đẩy cánh cửa sắt đen dán chi chít những tờ rơi quảng cáo, bên trong là một đoạn cầu thang chật hẹp, tường bong tróc từng mảng vôi, càng đi vào sâu lại càng xập xệ, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Hạ Úc Thanh hỏi: "Dì ơi, dì ở nhà thuê, hay là nhà của dì đấy ạ?"

Tề Tú Anh đáp: "Nhà của chồng dì.

Mấy năm trước thấy bảo là sẽ phá dỡ rồi đền bù cho chỗ khác, cuối cùng cứ nấn ná mãi chẳng thấy động tĩnh gì.

Bây giờ chính quyền hết tiền rồi, sợ là không dỡ nổi."

Đến tầng bốn, Tề Tú Anh gõ cửa.

Bên trong vọng ra tiếng của một cô bé, "Đây ạ!"

Tiếng bước chân "quẹt quẹt quẹt" đến gần, cánh cửa mở ra, xuất hiện một cô bé tết tóc hai bên, khoảng chừng bảy tám tuổi.

"Con gái dì đấy, tên là Tiểu Kỳ.

Tiểu Kỳ, đây là chị Thanh Thanh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!