Thang máy đến tầng của họ, xuyên qua dãy hành lang trải thảm kín mít, rồi tiến vào một căn phòng.
Hạ Úc Thanh kéo vali vào phòng, đặt nằm xuống sàn, mở ra, lấy quần áo để thay.
Lục Tây Lăng đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm, nhìn ra ngoài rồi gọi: "Lại đây."
Hạ Úc Thanh bước qua chiếc vali, Lục Tây Lăng chỉ ra phía ngoài cửa sổ, "Kia là lâu đài kìa."
Khung cửa sổ thủy tinh bị ánh đèn trong phòng rọi lên, không nhìn thấy rõ được.
Hạ Úc Thanh phải kề sát mặt vào, đưa tay che hai bên mặt để cản ánh sáng.
Lục Tây Lăng cảm thấy buồn cười, xoay người đi đến cạnh giường, tắt hết đèn trong phòng đi, "Nhìn thấy chưa?"
"Rồi rồi rồi!"
Nhìn vượt qua vườn hoa, cách đó không xa có một hồ nước phẳng lặng, mặt hồ phản chiếu ánh đèn ở bờ bên kia, mà trên bờ, ngay chỗ có một ngọn đèn tím, có thể thấy rõ kiến trúc gác chuông với đỉnh nhọn chót vót, chính là tòa lâu đài.
Hạ Úc Thanh ngắm đến mê mẩn, cảm giác Lục Tây Lăng đang đi đến bên cạnh mình, cô quay đầu nhìn anh, "Ban đêm lâu đài cũng không tắt đèn à?"
"Ừm."
"Thích ghê.
Trong truyện cổ tích cũng không tắt đèn mà.", Hạ Úc Thanh không sao kiềm chế được mà phải cảm thán, "Em như đang nằm mơ ấy."
Lục Tây Lăng cười, đưa tay vuốt v3 gáy cô, "Còn chưa chính thức đâu."
"Thế này đã giống mơ lắm rồi… Đây là chuyện mà hai năm trước em còn không dám nghĩ đến."
Lục Tây Lăng khựng lại, bàn tay dùng sức, khiến cô phải ngửa đầu nhìn anh, "Anh không cho phép em cảm thán kiểu nhụt chí như thế này một lần nữa nhé.
Quãng đời còn lại của em rất dài, chỉ cần cố gắng, sẽ có rất nhiều chuyện khiến em cảm thấy xa vời không thể với đến, thì thực tế lại đều có thể chạm tay vào được."
Hạ Úc Thanh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong bóng tối, Lục Tây Lăng nhìn chăm chú vào mắt cô, một lát sau thì cúi đầu hôn cô.
Không có thăm dò, trực tiếp xâm nhập, quấn quýt, cho đến khi cô không kiềm chế được phải đưa tay lên ôm cổ anh, cả người dựa vào anh như bị rút cạn sức lực, anh mới lùi về.
Anh hít lấy hơi thở của cô, giọng nói khàn khàn như nhiễm cả sự u trầm của bóng đêm, "…Nhớ anh không?"
Lần cuối cùng họ gặp nhau là hôm Giáng Sinh.
Hạ Úc Thanh kín lịch học, chỉ có thể cùng anh ăn một bữa tối.
Hạ Úc Thanh vùi mặt vào ngực anh, gật gật đầu, "…Thế nên mấy ngày hôm nay em đều tập trung làm bài, xong sớm để còn đi chơi với anh."
Lục Tây Lăng cười, "Em là học sinh tiểu học phải làm bài tập về nhà đấy à?"
Thời gian đã muộn rồi, ngày mai lại phải dậy rất sớm, hai người lần lượt đi tắm rửa.
Trước khi lên đường, Hạ Úc Thanh đã gội đầu rồi, như vậy sẽ không cần tốn thêm thời gian ngoài kế hoạch nữa.
Phòng có hai giường, Hạ Úc Thanh chọn một cái ở phía trong rồi nằm xuống.
Cô vừa đặt đầu xuống gối là đã buồn ngủ, lúc trong phòng tắm vang lên tiếng máy sấy ù ù, suýt chút nữa cô đã ngủ mất.
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Lục Tây Lăng ra khỏi phòng tắm, anh liếc sang chỗ cô, rồi đi thẳng đến cái giường trống ở phía ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!