Chương 35: (Vô Đề)

Quán ăn kia nằm ở một nơi rất khuất, trong một con ngõ nhỏ gần bảo tàng Nam Thành, cực kỳ khó tìm, bản đồ hướng dẫn chỉ khiến người ta càng rối thêm.

Hạ Úc Thanh hỏi Trình Thu Địch hai lần mới tìm được một cửa nhỏ không mấy bắt mắt, sau khi đi vào thì lại như lạc vào chốn bồng lai tao nhã.

Đường nhiên, vẫn thua Giang Nam Tiểu Quán.

Hạ Úc Thanh nhận lấy tờ thực đơn nhân viên phục vụ đưa, đầu tiên phải xác nhận giá trước, sau khi thấy đúng như lời Trình Thu Địch nói, cảm thấy như trút được gánh nặng, cô lén lút thở phào một hơi.

Mà cảnh này lại chẳng tránh được ánh mắt Lục Tây Lăng, anh cầm cái tách gốm đen lên, nhấp một ngụm trà, rồi hỏi một cách tự nhiên: "Tiền học bổng của em có đủ tiêu không?"

Hạ Úc Thanh đưa thực đơn cho anh, anh lại bảo cô chọn trước, cô bèn cầm về, vừa giở xem vừa nói: "Tiết kiệm một chút là đủ, bình thường em đều ăn ở căng

-tin trong trường, thỉnh thoảng cuối tuần ra ngoài dạo phố với bạn cùng phòng cũng không tiêu mấy.

Em còn làm thêm mấy việc, tuần nào cũng có thêm một khoản thu, tuy không nhiều cho lắm."

"Thời khóa biểu của em dày đặc như thế mà vẫn có thời gian làm thêm?"

"Có mấy tiết bổ trợ hoặc mấy môn tự chọn nhàm chán lắm, em sẽ tận dụng thời gian để làm thêm."

"Làm những gì?"

"Viết bài quảng cáo, dịch mấy bài giới thiệu đơn giản cho các ứng dụng, viết giới thiệu game, mấy việc này viết khoảng một nghìn chữ là được tầm một trăm đến bốn trăm tệ rồi, nhưng loại mà được ba bốn trăm thì phải viết hẳn thành kịch bản cơ, mà cái này thì em không giỏi lắm, chỉ viết được bài giới thiệu sản phẩm đơn giản thôi.

Em tự học edit video mà, nhớ không? Thỉnh thoảng cũng nhận được mấy job chỉnh sửa clip, nhưng mà không nhiều.

À, còn nữa! Em còn đăng ký một tài khoản để bán chữ viết tay đấy."

Lục Tây Lăng đã từng nhìn thấy chữ của Hạ Úc Thanh, ngay thẳng, mềm mại, quả thật là rất đẹp, có điều, "Cái này mà cũng bán được ư?"

Hạ Úc Thanh gật đầu, "Đương nhiên là được."

Cô liền kể với anh, bình thường là hai tệ một chữ, dùng cho mục đích thương mại thì sẽ cao hơn gấp mấy lần.

Trước đó cô không biết, sau khi nghiên cứu mới hay có nhiều cách kiếm tiền như thế.

Tuy số tiền không nhiều, nhưng lại có liên tục, thỉnh thoảng còn đủ tiền cơm một ngày.

Để nâng cao khả năng cạnh tranh, cô tự học photoshop, viết chữ lên giấy, chụp ảnh rồi đưa qua PS, chỉnh lại ảnh, thêm khung viền, giá cả còn có thể lên cao hơn nữa.

Kể đến mức khiến Lục Tây Lăng cũng thấy hứng thú, muốn xem một tác phẩm của cô.

Cô tạm buông thực đơn xuống, lấy di động, mở bộ sưu tập ảnh đưa cho anh xem.

Toàn những câu văn mùi mẫn, lại thêm một số chi tiết phụ họa, quả thật rất có mĩ cảm.

Tuy anh không hiểu cho lắm.

Hạ Úc Thanh liếc anh, "Nhưng em không được luyện chữ bài bản, cho nên bán không được giá mấy.

Nếu là chữ của anh, chắc giá một chữ phải gấp trăm lần một chữ của em."

"Em nhìn thấy chữ của anh lúc nào?"

"…Tờ giấy nhắn anh để lại cho em lần trước đấy, anh quên rồi à?"

Nói vậy, Lục Tây Lăng mới nhớ ra, là năm ngoái, lần đầu tiên anh ngủ lại Thanh Mi Uyển, mà cũng vào hôm ấy, anh đã biết đến sự tồn tại của hương mùa hè trên người cô.

Lục Tây Lăng cười bảo: "Em đi học báo chí có vẻ hơi lãng phí tài năng đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!